Hứa Trúc Linh là một người phụ nữ đã kết hôn, nghe xong đều đỏ mặt tía tai, xấu hổ tới mức không nói nên lời.
“Bỏ đi bỏ đi, tớ đi tìm em Châu Vũ, tớ cảm thấy em ấy cần.”
Nói xong bà mẹ hai con, tràn đây năng lượng rời đi.
Hứa Trúc Linh vội vàng uống hai ngụm trà lạnh, mới điều hòa lại được.
Đúng ngay lúc này, điện thoại của cô đột nhiên reo lên, là số lạ.
Cô nghi ngờ nhấc máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc, chính là ông Nhật Kinh Xuyên Hi.
“Ngài Nhật Kinh?”
Hứa Trúc Linh có chút ngạc nhiên, cô không nghĩ rằng Nhật Kinh lại gọi điện thoại cho cô. : Giọng của Nhật Kinh hơi run rẩy, cố gắng che giấu đi sự bối rối.
“Chú…chú đã tổ chức một bữa tiệc trà, muốn mời con đến uống trà, nhưng lại bị chông con ngăn cản, nói rằng trong người con đang khó chịu, con luôn ở nhà nghỉ dưỡng phải không?”
Nhật Kinh không biết rằng cô đã mang thai rồi, ông ta đã một tháng trời không nhìn thấy hình bóng của Hứa Trúc Linh, chút tin tức về cô cũng không có.
Thời gian của ông ta đã không còn | nhiều nữa, không thể kìm lại sự thương nhớ trong lòng mới vội vàng gọi điện thoại cho cô.
Muốn biết cô bệnh cảm mạo thông thường, hay là bệnh gì khác.
Muốn biết cô bình phục như thế nào rồi, hôm nay cô có vui không.
Không… không còn cách nào khác, chỉ là muốn nói với cô vài câu, dù là nghe được một chữ thôi cũng thấy vui lòng.
Dáng điệu dè dặt cẩn thận từ li từ tí của ông ta khiến cho người ở đầu dây bên kia rơi nước mắt. š “Tôi không sao, chỉ là cảm nhẹ thôi, cứ cảm đi cảm lại. Cộng thêm có bạn đến nhà chơi, nên tôi luôn ở trong nhà.”