Bất quá sau khi bọn họ đi Ngọc Thanh Sơn nhìn một chuyến cũng không có thu hoạch gì, trên đường trở về nghỉ chân thời gian ngắn ngủi tại Phong Lâm Thành, không nghĩ tới ở trong chợ đen gặp phải chuyện như vậy.
Ninh Viễn Thành vẻ mặt đắc ý, vốn tưởng rằng sau khi tung ra danh hiệu cùng thế lực sau lưng của mình, thiếu nữ không biết trời cao đất rộng đối diện kia, nhất định phải nói xin lỗi bồi lễ, thậm chí chủ động giao vật ra để cầu xin mình tha thứ cũng nói không chừng.
“Ừm… tiểu nha đầu mặc dù có cái bớt lớn kia ảnh hưởng bộ mặt, nhưng vóc người nàng thật đúng là có chăm sóc, nhất là bộ ngực kia, vui đùa tuyệt đối là có hứng thú. Đợi cho đêm tối tắt đèn, cởi quần áo cũng không có khác biệt gì!”
– Phi Thánh Cung? Thứ gì? Chưa từng nghe qua! Mạc Tiểu Thất nhíu mày, nói, vẻ mặt mờ mịt.
Vẻ đắc ý trên mặt Ninh Viễn Thành thoáng cái cứng đờ trên mặt, các võ giả Phi Thánh Cung cũng đều sắc mặt sa sầm xuống.
– Cuồng đồ lớn mật, dám làm nhục thánh cung, bắt nàng cho ta! Bổn công tử nhất định phải cho nàng ta biết cái gì gọi là Phi Thánh Cung! Ninh Viễn Thành gương mặt hung ác ra lệnh.
Mười mấy võ giả Hư Vương Cảnh kia không chậm trễ chút nào cùng lúc ra tay.
Phong Lâm Thành là thành nhỏ, ngay cả thành chủ cũng chỉ là võ giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh mà thôi, hai vị phó thành chủ là Đạo Nguyên nhất tầng cảnh, tổng cộng chỉ có ba Đạo Nguyên Cảnh, cho nên đám người Phi Thánh Cung kia căn bản không có coi vào đâu, đừng nói là tại chợ đen loại địa phương không ai quản lí này, dù là trên đường lớn trong thành, bọn họ cũng dám ra tay.
Phủ thành chủ thì như thế nào, chẳng lẽ dám đối nghịch với Phi Thánh Cung?
Mười mấy người đồng thời vọt ra, trong đó có ba người động tác nhanh nhất, trong nháy mắt liền vọt tới bên cạnh Mạc Tiểu Thất, hai người chia ra hai bên vung tay chộp vào hai vai Mạc Tiểu Thất, một người thì vung chưởng đánh vào bụng Mạc Tiểu Thất.
Nơi lòng bàn tay mỗi người, lực lượng bắt đầu khởi động cuồn cuộn.
Dầu gì bọn họ cũng biết công tử của mình ra lệnh bắt người, không phải giết người, cho nên đều lưu lại đường sống.
Người vây xem phát ra tiếng kinh hô, đều lộ vẻ mặt không đành lòng.
Dù sao một đám người lớn cùng đi khi dễ một tiểu cô nương, tuy rằng tiểu cô nương kia cũng có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, nhưng luôn dẫn tới đồng tình của người khác.
Dương Khai cũng không đành lòng dời đi ánh mắt, chậc chậc vài tiếng.
Hắn không đành lòng, ngược lại cũng không phải nhằm vào Mạc Tiểu Thất, mà là mấy võ giả Phi Thánh Cung ra tay với nàng kia.
Ngày đó mình bị thiệt trên Ngọc Thanh Sơn, trong ký ức Dương Khai hãy còn mới mẻ…
Ngay cả hắn tu luyện Bất Diệt Ngũ Hành Kiếm, dùng qua vô số Hồn Nguyên đan thân thể cường đại, mà va chạm vào Mạc Tiểu Thất cũng bị đâm tay đầy máu, đừng nói chi là những người không rõ chân tướng này.
Huống chi, lúc đó Dương Khai chỉ là muốn nắm lấy tay Mạc Tiểu Thất mang nàng cùng đi mà thôi, cũng không có dùng lực lượng, nhưng bây giờ mấy người này lại là giận dữ ra tay, hậu quả ra sao…
– A… Quả nhiên, một tràng tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, các võ giả vây xem đều ngẩn ra, đợi thấy rõ thế cục biến hóa trong sân, ai nấy đều vô cùng kinh sợ.
Hai võ giả chộp về phía vai Mạc Tiểu Thất, trong nháy mắt va chạm vào nàng liền kêu to bay ngược ra sau, nơi lòng bàn tay máu tươi dầm dề, máu thịt bầy nhầy, không biết là cái gì tạo thành miệng vết thương sâu thấu xương, khiến mọi người trông thấy mà kinh sợ.
Mà võ giả tung một tay đánh vào bụng Mạc Tiểu Thất kia thì thê thảm nhất. Sau khi bàn tay hắn đánh trúng, tuy rằng Mạc Tiểu Thất bị chấn động loạng choạng một chút, nhưng người kia cũng kinh hô một tiếng, bật lui về phía sau, nơi lòng bàn tay đau rát đau đớn.
Phóng mắt nhìn tới, lòng bàn tay của mình không biết tại sao xuất hiện một cái dấu ấn mặt người, mặt người kia ngũ quan vặn vẹo, lạc giọng thét gào, tiếng kêu gào khiến người ta nghe mà kinh sợ, dường như có thể truyền thẳng vào chỗ sâu trong thức hải.
Võ giả này trong nháy mắt ngẩn người tại chỗ, trong thức hải một cái mặt quỷ to lớn chợt hiện ra, mặt mũi hung tợn, há miệng to như cái chậu máu, cắn nuốt lực lượng thần thức của hắn như uống dòng suối mát, trên mặt quỷ toát ra vẻ vô cùng vui thích.
Người này lại không hề có năng lực phản kháng, tia sáng trong tròng mắt nhanh chóng mờ đi.
– Cái gì? Ninh Viễn Thành nhìn thấy cảnh này, lập tức la hoảng lên.
Hết thảy trước mắt đều vượt qua năng lực hiểu biết của hắn.
Rõ ràng là ba võ giả thủ hạ mình đang công kích Mạc Tiểu Thất, đối phương cũng đứng không nhúc nhích, ánh mắt hoảng loạn, dường như hoàn toàn không biết nên phản kích thế nào mới tốt, nhưng không nghĩ tới nàng hoàn toàn không cần ra tay, ba võ giả thủ hạ mình liền bị thương vong thảm trọng.
Hai bị thương một chết! Kết quả như vậy quả thực quá kinh người.
Đây là bí thuật gì?
Nha đầu kia là giả heo ăn lão hổ ư?
Hẳn không phải là lão yêu bà nào đó sống hơn mấy ngàn vạn năm, ở chỗ này che giấu tu vi giả dạng thiếu nữ đơn thuần chứ?
Các loại ý niệm nổi lên trong đầu Ninh Viễn Thành, khiến sau lưng hắn trong khoảnh khắc ướt dẫm mồ hôi.
– Lui! Đúng lúc này, các võ giả còn lại cũng vọt tới bên cạnh Mạc Tiểu Thất, lại bị một tiếng quát lui hoảng sợ.
Mọi người phản ứng ngược lại cũng thật nhanh, thấy thời cơ bất ổn, sao còn dám tùy ý ra tay về phía Mạc Tiểu Thất, ai nấy rối rít kinh hoàng nhảy lùi lại.
Một người sắc mặt âm trầm từ phía sau Ninh Viễn Thành đi ra, người này ăn mặc kiểu nam nhân trung niên, từ đầu một mực yên lặng đứng ở phía sau Ninh Viễn Thành, sắc mặt trầm tĩnh, tới lúc này, hắn mới chậm rãi đi ra chắn trước mặt Ninh Viễn Thành.
Thân là thiếu cung chủ của Phi Thánh Cung, lúc ra ngoài dĩ nhiên bên cạnh luôn đi theo một vài vị cường giả.
Người này chính là Lưu Ích Chi, tu vi Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, là cao thủ của Phi Thánh Cung phụ trách bảo vệ Ninh Viễn Thành.
Thân là cường giả Đạo Nguyên lưỡng tầng cảnh, nhãn lực của hắn tự nhiên không tầm thường, thoáng cái liền nhìn ra Mạc Tiểu Thất xuất thân bất phàm. Vừa rồi cũng chính là hắn thấy thời cơ bất ổn, quát lui môn hạ đệ tử.
Hắn chắn trước mặt Ninh Viễn Thành, phong kín góc độ có khả năng bị công kích, ánh mắt sâu sắc ngưng trọng nhìn Mạc Tiểu Thất, dường như là nhìn thấu nàng từ trong ra ngoài.
– Ngươi… ngươi… các ngươi muốn làm gì? Cho tới bây giờ Mạc Tiểu Thất mới hồi phục tinh thần lại, gương mặt ngoài mạnh trong yếu quát nhẹ: – Các ngươi đừng tới đây, ta cũng không phải là dễ trêu chọc, cẩn thận… cẩn thận ta đánh các ngươi!
Toàn bộ mọi người vây xem đều không nhịn được liếc mắt nhìn nhau…
“Ngươi không phải dễ trêu chọc, đây không phải là chuyện rất rõ ràng sao? Còn cần ngươi nói ra ư?”