“Tên này phải hơn ba mươi nhỉ?”
“Không thể nào? Người ta mới 93 mà, rất non nớt đó, cùng lắm thì so với em vài tuổi…”
Nói tới cuối, thanh âm ngày càng nhỏ đi.
Bởi vì cô ấy cảm thấy mình lành lạnh.
Cô nghĩ bản thân mình là duy nhất, nhưng cô lại không muốn…để bản thân mình tự tìm đường chết, bởi vì con đường đó một đi là không quay lại nữa, càng đi càng sâu hun hút.
“Em…em nói là em thật sự không quen biết, anh tin không? Tin em, đợi em bất tử?”
“Nào, chúng ta cùng về phòng phân trần lại. Chị dâu có thai, không thể động tay động chân được. Bạch Minh Châu đang trong tháng không thể động đậy lung tung. Em không có vấn đề gì chứ?
Chúng ta lên giường rồi bàn bạc chuyện ước vọng nhân sinh nhé, em nói rõ cho anh anh ấy bao lớn sinh nhật ngày nào, da màu gì nhé.”
“Em…bà dì eml”
“Ch u kỳ kinh nguyệt của em anh nhớ rất rõ, em còn biết lừa người khác nữa sao?”
“Anh, em sai rồi! Chú , con còn nhỏ dại không biết, mà chú lại bỏ con lại SaO, CÓ chuyện gì thì bàn bạc…”
“Bàn bạc cái gì quái gì nữa, nhóc con này lớn gan đói”
Phó Thiết Ảnh ảm đạm nói, trực tiếp vác Châu Vũ gây bé lên vai mang đi.
Ba người, đóng cửa lại bắt đầu tự dạy dõ lại vợ của mình.
Hứa Trúc Linh quỳ trên giường, hai †ay che lỗ tai cúi đầu khóc không ra nước mắt.
Cô thật sự không có mơ tưởng viễn vông gì hết, và cô đã nắm chắc được cách công bằng rồi, thật sự rất là có lương tâm.
Nhưng không biết là vị sư tử đực nhà mình lại khét tiếng bụng dạ hẹp hòi hay ghen “Em sai rồi…”
Hứa Trúc Linh lắp bắp nói, giọng điệu mềm dẻo.
Cố Thành Trung đứng bên thành giường, sắc mặt tái mét, không ngừng võ vào thành giường.