Giọng Sài Vạn Hoành không lớn, nhưng lời nói của ông ta lại như sấm sét vang lên trong lòng mỗi người.
Hội Thần Ẩn đã truyền thừa hai ngàn năm, là một trong bốn tổ chức lớn nhất thế giới. Hội trưởng Hội Thần Ẩn trong thế giới luyện khí giả có thể nói là huyền thoại, vậy mà bây giờ ông ấy lại lấy thân phận cá nhân, tuyên chiến với Cửu Cục ư?
Tại sao lại như vậy? Cửu Cục là nơi như thế nào?
Sài Vạn Hoành vừa dứt lời, đám người Thiên Xu đều chấn động, nghỉ ngờ mình đã nghe nhầm. Còn các thế lực đối địch với Trương Thác thì đều ngây người tại chỗ, tình huống gì vậy? Đám người Tân Phúc, Đông Phương Vân Khởi cũng đần mặt ra. Ma Y đột nhiên nở nụ cười. Bà ta từng nghĩ rằng Trương Thác sẽ có át chủ bài, nhưng không ngờ át chủ bài của Trương Thác lại lớn đến thế.
Thiên Xu nuốt nước bọt: “Tiền bối Sài, ý của ngài là “Đó không phải là ý của tôi, mà là ý của hội trưởng” Sài Vạn Hoành sửa đúng: “Còn bản thân tôi cũng sẽ lấy thân phận cá nhân tuyên chiến với Cửu Cục ngay hôm nay! Đạo hữu Thiên Xu, bây giờ các ông có thể rút kiếm!”
Rút kiếm? Thất Tinh Bắc Đẩu dám rút kiếm sao? Dám sao?
Rút kiếm có nghĩa là gì? Tiếp thụ lời khiêu chiến của hội trưởng Hội Thần Ẩn? Tiếp thụ lời khiêu chiến của Sài Vạn Hoành?
Rút kiếm có nghĩa là gì? Đám người Thiên Xu khẳng định khi mình vừa rút kiếm ra khỏi vỏ thì có lẽ mình cũng sẽ chết ngay tại đây. Rút kiếm đối đầu với Sài Vạn Hoành? Nói một câu không sợ mất mặt, mình có xứng đáng không?
Rốt cuộc thân phận của Trương Thác là gì? Tại sao lại có thể khiến nhân vật tầm cỡ này làm quyết định như vậy, nói những lời như vậy chỉ vì một mình cậu ta? Phải biết rằng với thân phận đặc thù của hội trưởng Hội Thần Ẩn, mỗi một quyết định của ông ta đều sẽ tác động tới mấy bên!
“Thất Tinh Bắc Đẩu chẳng qua chỉ là một đám tiểu bối mà lại tự cho mình là hơn người! Bọn ta không xuất thế, thật là khiến một đám đạo chích không coi ai ra gì!” một tiếng hét lớn truyền tới từ trên không trung. Tiếng quát này như sấm nổ, mấy cao thủ Biến Hóa Cảnh chỉ mới nghe thấy tiếng quái này đã ngã ngồi xuống đất, chỉ cảm thấy lồng ngực bị đè nén khó thở.
Trên không trung đảo Bồng Lai, một người có mái tóc bạc phơ, cầm quạt trên tay đang đứng. Sài Vạn Hoành nhìn lên không trung, không khỏi lắc đầu cười nói: “Ha ha, chuyện lần này quả nhiên bị xé to ra, ngay cả các ông cũng xuất thế luôn à”