Một đạo nhân đầu trọc đuổi theo phía sau một thiếu niên y phục hoa mỹ, tận tình khuyên bảo nói:
– Những Tiên Thể Tiên Cung thánh địa kia lại sáng chế ra đại danh đầu!
– Tu luyện?
Thiếu niên kia ung dung, dừng bước lại đánh ngáp nói:
– Tu luyện làm cái gì? Người phải sợ hãi đánh ta sao? Có phụ hoàng ở đây, ai dám động đến ta? Bản điện chính là Huyền Thiên Kim Khuyết Thánh Thiên Tử, ai dám động đến ta? Hơn nữa, bản điện từ nhỏ chính là Tiên Thiên Thần Ma, thọ nguyên vĩnh cố, bất lão bất tử, tu luyện có cái gì vui chứ? Thần Thứu, đi, chúng ta đi thông đồng mấy thần nữ đi!
Lần trước ta ở nơi Trấn Thiên Thần Đế, nhìn thấy một muội muội lớn lên rất đẹp, ta thấy yêu tiếc, bản điện trong lòng thật là ngứa ngáy. Chỉ cần phụ hoàng không cùng ta đoạt, liền không người nào dám can đảm cùng ta đoạt!
Đạo nhân đầu trọc kia chính là Thần Thứu Yêu Vương, mà thiếu niên này là Thánh Thiên Tử Quân, bất quá ngoài mọi người dự liệu chính là, Thánh Thiên Tử Quân hàng thế mặc dù khiến cho ba động to lớn như thế, hơn nữa gặp may mắn, từ nhỏ chính là Tiên Thiên Thần Ma bất tử bất diệt, có chủng chủng thể chất làm người ta hâm mộ, trong cơ thể cũng tích chứa lực lượng hùng hồn, nhưng vị Thánh Thiên Tử này chính là không thích tu luyện, đến nay ngay cả Thần Luân cũng không có luyện ra.
Bất quá hắn địa vị phi phàm, không có ai dám can đảm trách hắn, lời nói của Đế Huyền cùng Thiên Hậu nương nương, hắn cũng không nghe, hơn nữa nuôi một bộ tính tình hoàn khố, thích trêu hoa ghẹo nguyệt, một bộ nhị thế tổ.
Cũng may hắn mặc dù bướng bỉnh, nhưng làm người cũng là hòa khí, không có tư thế Thánh Thiên Tử, cũng không có làm ra chuyện tình người người oán trách gì.
Nhưng Tam Giới cả triều văn võ đều biết, Thánh Thiên Tử Quân là phế nhân.
– Ồ, cung điện Trấn Thiên Thần Đế này là tại sao?
Thánh Thiên Tử Quân cùng Thần Thứu Yêu Vương đi tới thiên đình Trấn Thiên Thần Đế, chỉ thấy trong Thiên Đình một mảnh túc mục, Chư Thần chư tướng sắc mặt ngưng trọng, không khỏi hướng bên trong cung điện trộm mắt nhìn đi.
– Hồi bẩm điện hạ.
Một thần quan nghe vậy, vội vàng thấp giọng nói:
– Lần trước đám người Nguyên Tôn Chân Tiên tấn công Tam Giới, Trấn Thiên bệ hạ bị thương nặng, thọ nguyên tổn hao nhiều, hôm nay sắp đi về cõi tiên, Quỷ bà bà vì hắn suy tính thọ nguyên, xem hắn còn có thể sống thời gian bao lâu…
– Đi về cõi tiên?
Thánh Thiên Tử Quân ngẩn ngơ, không dứt bi chạy lên não, thất thanh nói:
– Á phụ muốn chết rồi?
Trấn Thiên Thần Đế trời sinh tính hiền hoà, không có uy nghiêm, Thánh Thiên Tử Quân cũng thích cùng hắn đến đây du ngoạn, một già một trẻ là bạn vong niên, Trấn Thiên Thần Đế thường đốc xúc hắn tu luyện tu hành, tuy Thánh Thiên Tử Quân không có coi là chuyện quan trọng, nhưng mà biết hắn là muốn tốt cho mình.
Hơn nữa, Trấn Thiên Thần Đế cũng là á phụ của Thánh Thiên Tử Quân, lúc trước chư tiên hạ giới, tất cả cường giả đều tham chiến, chỉ có Trấn Thiên Thần Đế cùng Quỷ Bà Thiên chưa từng tham chiến, Thánh Thiên Tử Quân là trốn ở mi tâm Tử Phủ của Trấn Thiên Thần Đế.
Khi đó vừa gặp Nguyên Tôn đi vào Đại La Thiên Huyền Thiên Kim Khuyết, Trấn Thiên Thần Đế dùng mưu kế dọa chạy mất Nguyên Tôn cùng Tiên cung Thái Tử, để cho Thánh Thiên Tử Quân tránh thoát một hồi đại kiếp nạn, với Thánh Thiên Tử Quân có đại ân, bởi vậy Thiên Hậu nương nương để cho Thánh Thiên Tử Quân bái Trấn Thiên làm á phụ.
Hôm nay đột nhiên nghe đến tin dữ, Thánh Thiên Tử Quân chưa phát giác ra rối loạn một tấc vuông, hướng trong điện xông vào.
Trong đại điện, Trấn Thiên thần đình văn võ bá quan nghiêm túc và trang trọng, trên mặt bi thương, Trấn Thiên Thần Đế ngồi ở phía trên đế vị trung ương, một thân hoàng hôn cùng tử khí, sinh cơ của hắn đang không ngừng xói mòn, đại đạo trong cơ thể cũng đang không ngừng trôi qua, Đế cấp đại đạo chậm rãi phân giải.