“Ha ha ha!” Một tiếng cười vang dội truyền tới từ nơi xa: “Đạo hữu Cửu Cục, việc gì phải giận dữ đến thế?”
Người trên đảo đều nhìn về phía phát ra âm thanh, liên thấy một người mặc hồng bào, trên hồng bào thêu dấu hiệu hình mặt trời bằng chỉ vàng. Khi thấy trang phục của người này, thành viên của Hội Thần Ẩn có mặt ở đây hầu như đều đứng dậy, kể cả đám người Đông Phương Vân Khởi, Tân Phúc cũng đều hành lễ, đồng thanh kêu lên: “Bái kiến Sài đại nhân”
Hội Thần Ẩn, giáo chủ Hồng Y được chia thành ngôi sao, mặt trăng và mặt trời, mặc dù ba người đều là giáo chủ Hồng Y, địa vị tương đương với nhau, nhưng trên thực lực thì mặt trời mạnh nhất, ngôi sao yếu nhất. Sự kiện Thẩn Ẩn mà Trương Thác gây rối loạn lúc trước, cuối cùng người xuất hiện làm ổn định cục diện là đại chủ giáo Lanny, trên hồng bào được thêu mặt trăng màu vàng.
Sài Vạn Hoành chậm rãi bước tới. Động tác của ông ta không nhanh, thậm chí quỹ tích bước chân có thể thấy rõ ràng, nhưng tốc độ của ông ta lại không hề phù hợp với động tác, rõ ràng chỉ có mấy bước mà lại kéo dài gần trăm mét, cho người †a cảm giác rất quái dị.
Giáo chủ Hồng Y, Hội Thần Ẩn chỉ có ba vị giáo chủ Hồng Y, thực lực quỷ dị khó lường, chưa ai từng thấy. Nhưng ngay cả người chưa từng nghe nói tới giáo chủ Hồng Y của Hội Thần Ẩn thì cũng đã từng nghe nói tới. Cơn giận của bảy người Thất Tinh Bắc Đẩu đều biến mất tăm.
Thiên Xu ôm quyền chào Sài Vạn Hoành: “Tiền bối Sài”
Sài Vạn Hoành mặc hồng bào, thoạt nhìn chưa đầy sáu mươi tuổi, nhưng tuổi tác hân thật của ông ta còn lớn hơn Thiên Xu rất nhiều, bất kể là thực lực hay tuổi tác, Thiên Xu gọi ông ta là tiền bối đều không sai.
Khi Sài Vạn Hoành bước tới, đám đông chủ động nhường ra một con đường cho Sài Vạn Hoành đi ra.
Khi Sài Vạn Hoành xuất hiện, Trương Thác không khỏi kinh ngạc, nhưng anh không đứng dậy chào như những người khác mà vẫn tùy tiện ngồi ở đó.
Người phụ trách nhà họ Tiết quát lớn: “To gan! Thấy giáo chủ Hồng Y đại nhân mà sao cậu không chào hả?”
Không chờ Trương Thác đáp lời, Sài Vạn Hoành đã giơ tay lên: “Không cần, mọi người cũng ngồi luôn đi”
Sài Vạn Hoành đều lên tiếng, người phụ trách nhà họ Tiết đương nhiên không còn gì để nói, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, người chung quanh cũng đều ngồi xuống. Sài Vạn Hoành nhìn lướt qua chung quanh, sau đó nói: “Lần này mọi người đã báo cáo tin tức cho tổng bộ, vốn dĩ tôi không cần đích thân tới đây, chỉ có điều chuyện xảy ra lần này thật sự hiếm thấy, Hội Thần Ẩn cũng không phải là chưa từng có chuyện như vậy, nhưng đã mấy trăm năm không thấy xuất hiện. Đối với chuyện này, tổng bộ cũng rất coi trọng. Hội Thần Ẩn chúng ta vẫn coi giữ gìn hòa bình thế giới luyện khí giả là nhiệm vụ của mình, chủ động khơi mào chiến tranh không phải là hành vi của Hội Thần Ẩn”