Khang Tư Nhiên rên xiết.
Dương Khai vào phòng luyện đan đã 10 ngày, 2 ngày trước hắn còn tìm hiểu đan phương, đợi tới ngày thứ 3, hắn tìm mình lấy rất nhiều dược liệu luyện chế Nguyên Ngưng đan, sau đó liền đóng cửa, tới giờ cũng chưa ra.
Khang Tư Nhiên rất muốn xông vào xem cho rõ, coi thử Dương Khai đã luyện chế được bao nhiêu Nguyên Ngưng đan, lại lãng phí bao nhiêu dược liệu!
Mỗi một vị luyện đan sư, trong quá trình luyện đan đều có tổn hao dược liệu, đây là điều không thể tránh khỏi, dù cho luyện đan sư lão luyện cỡ nào cũng không thể đảm bảo mỗi một lò linh đan đều luyện chế thành công.
Có điều phải xem bản lĩnh của từng luyện đan sư, tỷ lệ tổn hao dược liệu đều khác nhau.
Trong 3 vị luyện đan sư của Linh Đan Phường trước đó, một vị tốt nhất có thể khống chế tổn hao dược liệu trong khoảng 30%. Tức là nói luyện chế 10 lò, sẽ thành công 7 lò, còn lại 3 lò bị phế bỏ.
Vậy cũng là thành tích giỏi lắm rồi, tỷ suất tổn hao của Phạm Hoằng lên tới 50%.
Ngay cả như thế, Khang Tư Nhiên cũng phải tôn sùng hắn như thượng khách, ai bảo hắn là luyện đan sư cấp Hư Vương.
Tỷ suất tổn hao dược liệu của Dương Khai là bao nhiêu? 60%? 70%?
Cho dù là 80%! Khang Tư Nhiên cảm thấy hắn vẫn có thể chấp nhận được, chỉ cần luyện chế ra một chút Nguyên Ngưng đan để duy trì thể diện là đủ rồi.
Nhưng làm hắn nóng nảy, là đến giờ Dương Khai vẫn chưa lấy ra một viên Nguyên Ngưng đan! Nếu không phải luyện đan sư đang luyện chế linh đan thì không được quấy rầy, Khang Tư Nhiên đã sớm xông vào tìm hiểu.
Tiếng ồn bên ngoài càng thêm kịch liệt, làm cho Khang Tư Nhiên hết sức phiền não.
Két…
Ngay lúc này, tiếng động vang lên.
Khang Tư Nhiên ngây ra, sau đó mừng rỡ, mở to mắt nhìn lại, cửa phòng luyện đan đóng chặt đang mở ra.
Nó còn chưa mở ra hết, Khang Tư Nhiên liền trực tiếp xông vào.
Bên trong phòng luyện đan khói lửa lượn lờ, Khang Tư Nhiên coi như không thấy, đi thẳng tới chỗ Dương Khai, ánh mắt quét qua, liền thấy một đống bã thuốc bên cạnh Dương Khai.
Đó là kết quả luyện chế linh đan thất bại, đen thui, khét lẹt.
Bã thuốc không nhiều, chỉ khoảng 10 phần nguyên liệu.
Mà 7 ngày trước mình giao cho Dương Khai chừng 100 phần nguyên liệu Nguyên Ngưng đan!
Không biết Dương đan sư tiêu hao cụ thể bao nhiêu, nếu có thể biết, vậy sẽ tính ra tỷ lệ tổn hao dược liệu, Khang Tư Nhiên thầm nghĩ.
– Dương đan sư… Khang Tư Nhiên cố nặn ra mỉm cười, chắp tay nói: – Đã luyện chế ra linh đan rồi?
– Phải, ở trong này. Dương Khai vung tay, trước mặt xuất hiện 30 bình ngọc.
– Hít… Thấy cảnh này, Khang Tư Nhiên lại không khỏi hít vào một hơi lạnh, ngây ngốc nhìn các bình ngọc, cả người ngốc trệ.
Dương Khai ngạc nhiên nhìn hắn, gọi: – Khang chưởng quỹ?
Khang Tư Nhiên thế mới hồi thần, vặn cổ cứng đờ, nhìn sang Dương Khai hỏi: – Dương đan sư, toàn bộ đều là Nguyên Ngưng đan?
– Đúng vậy, Khang chưởng quỹ có thể kiểm tra thử.
Nghe hắn nói vậy, Khang Tư Nhiên không do dự, đưa tay chụp tới, liền hút lấy mấy bình ngọc, mở ra xem, bên trong toàn là Nguyên Ngưng đan, màu sắc mượt mà, mùi hương ngào ngạt.
Một lọ 10 viên, trong này có 30 lọ, nghĩa là có 300 viên Nguyên Ngưng đan!
Những con số này hiện ra trong đầu Khang Tư Nhiên, liền như cây chùy giáng mạnh vào đầu, làm hắn choáng váng, không thể suy nghĩ được.
Sao lại thế này? Sao lại có chuyện như vậy?
Chỉ trong 7 ngày, một người luyện ra 300 viên Nguyên Ngưng đan? Nó ngang với thành tích mà 3 vị luyện đan sư Linh Đan Phường cùng nhau ra tay.
Một mình Dương Khai có thể ngang 3 người? Khang Tư Nhiên cứng ngắc, hồi lâu không tỉnh táo được, những chuyện này lật đổ thường thức của hắn.
Thấy thế, Dương Khai không khỏi thầm cười khổ.
Xem ra, mình vẫn đem ra nhiều quá, biết sớm thì đã giữ lại thêm 100 viên nữa.
Luyện chế Nguyên Ngưng đan không khó đối với Dương Khai, dù sao chỉ là linh đan cấp Hư Vương trung phẩm, mà bản thân Dương Khai đã có thể luyện chế ra đan dược Hư Vương thượng phẩm. Chỉ là hắn không biết đan phương, chưa luyện chế qua mà thôi.
Trải qua mấy lần thất bại ban đầu, liền thuận tay làm ra.
Một lò dược liệu, số lượng ra đan cũng tăng dần từng bước.
Ban đầu là 2-3 viên, đến sau ngưng ra 4 viên, sau đó là 5 viên. 100 phần nguyên liệu, lãng phí 10 phần, còn lại đều luyện chế thành đan, tổng cộng 400 viên.
Dương Khai tự giữ lại 100 viên linh đan, miễn cho quá kinh hãi thế tục.
Nhưng bây giờ xem ra, giữ lại 200 viên cũng không thành vấn đề.
Chính hắn cũng cần Nguyên Ngưng đan, hơn nữa còn cần số lượng lớn, đến lúc đó dù mình không dùng hết, cũng có thể lấy ra bán, tuyệt đối không lo nguồn tiêu thụ Nguyên Ngưng đan.
Biểu tình của Khang Tư Nhiên làm hắn rất ảo não.
Nhưng mà… cũng may mấy viên Nguyên Ngưng đan có đan văn bị hắn giữ lại, coi như an ủi.
Hồi lâu sau, Khang Tư Nhiên mới cười ha ha, có chút thần kinh.
Dương Khai cũng có thể hiểu được tâm tình của Khang Tư Nhiên, cho nên cũng không nói gì thêm.
Dù sao Khang Tư Nhiên không thể ngờ Dương Khai tài ba như vậy, một mình ra tay là bằng tổng của 3 vị luyện đan sư, vốn hắn chỉ mong Dương Khai đừng lãng phí quá nhiều dược liệu mà thôi, nhưng kết quả lại làm hắn quá mừng rỡ.
Tâm tình lên xuống quá mạnh, làm hắn không thể ức chế được vui sướng, cười to cũng là đương nhiên.