Tại một trang viên ở Yến Đô.
“Thưa chủ gia tộc, tôi nhận được một tin xấu.
Đã tìm thấy tung tích của Dương Thanh rồi ạ, cậu ta đang ở Ninh Châu’.
Trong chòi nghỉ mát, một người trung niên hớt hải chạy tới, nghiêm túc nói.
Ông lão tóc bạc đang ngồi trong chòi nghe ông ta nói vậy thì sắc mặt thay đổi: “Ông nói sao?
Dương Thanh còn sống? Đang ở Ninh Châu à?”
Người trung niên này là thám tử của nhà họ Tưởng, vừa đi thám thính chuyện của Dương Thanh về.
Ông ta gật đầu: “Nghe nói mười hai cao thủ Thần Cảnh do Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp phái đi toàn bộ đều chết ở Ninh Châu.
Hai Hoàng tộc đó đều đang hỗn loạn, sợ Dương Thanh sẽ đến Hoàng thành của mình để trả thù”.
Mặt mũi chủ gia tộc họ Tưởng tái mét. Sở dĩ lão ta dám cử cao thủ trong gia tộc đến Yến Đô là vì muốn được chia một chén canh, biết tin Dương Thanh có khả năng đã chết liền tính kế lên tập đoàn Nhạn Thanh.
Nào ngờ, tập đoàn Nhạn Thanh còn chưa vào †ay mà tin tức Dương Thanh còn sống đã đến.
Điều làm lão ta sợ hãi hơn là, ngay cả mười hai cao thủ Thần Cảnh của Hoàng tộc họ Long và Hoàng tộc họ Diệp cũng bị giết sạch.
“Thông báo cho tất cả mọi người, lập tức rời khỏi Yến Đô, trở về Hoàng thành Long!”
Chủ gia tộc họ Tưởng không do dự nữa, lập tức ra lệnh.
“RõI”
Người trung niên vội vàng đi.
“Tưởng An Quân mình cả đời đều sáng suốt, thế mà một lần hồ đồ lại khiến cho nhà họ Tưởng gặp phải nguy cơ trí mạng”.
Tưởng An Quân nặng nề nói.