Trên đảo Bồng Lai, mặc dù sự kiện Đông Châu chỉ có hai ngàn người tham dự, nhưng mối quan hệ phức tạp giữa hai ngàn người này khiến rất nhiều người suy nghĩ cả đời cũng không thể làm rõ. Hai người lúc trước còn cười nói với nhau, ngay sau đó rất có khả năng sẽ chĩa vũ khí về phía nhau. Dưới lợi ích khổng lồ của thân phận ứng cử viên giáo chủ tương lai của đại lục Đông Phương, đệ tử đến tỉ thí trên đảo càng có thể nhận rõ hiện thực. Làm giáo chủ của một châu lục, quyền lực này sẽ khiến người ta điên cuồng.
Trước khi mặt trời lặn xuống biển, Thất Tinh Bắc Đẩu lại xuất hiện.
“Thằng nhãi Trương Thác đâu rồi? Khi nào có thể cho bọn ta một câu trả lời? Hiện giờ trên đảo này ai quản sự?” lão đại Thiên Xu lên tiếng.
“Đạo hữu đừng sốt ruột” Người cầm đầu nhà họ Tiết chủ động đứng dậy trả lời thay Ma Y. Từ điểm này có thể thấy được suy nghĩ của họ, cho răng thời đại của Sở Thanh đã kết thúc, ứng cử viên mà ông ta khâm định cũng sẽ bị loại bỏ.
Người cầm đầu nhà họ Tiết nói với Thiên Xu: “Chúng tôi đã báo cáo với tổng bộ. Bên phía tổng bộ truyền tin lại là sẽ có đặc sứ tới đây cho đạo hữu một câu trả lời hài lòng. Còn chuyện thằng nhóc Trương Thác kia làm trái với quy tắc của Hội Thần Ẩn, chủ động khơi mào chiến tranh, cũng sẽ có một kết luận”
“Được, vậy thì ngày mail Sáng mai tôi chờ câu trả lời của các người.” Thiên Xu nói.
“Nhất định”
Thiên Xu lại dẫn người rời đi, hẹn sáng mai lại tới hỏi tội.
Lúc này Trương Thác vẫn ngồi trên thuyền gỗ, Ma Y vẫn đứng sau lưng Trương Thác. Bầy cá đang bơi dưới biển cứ như có ma lực thu hút hai người nhìn cả ngày.
“Cậu chủ, không tốt!” Tân Phúc chạy ra bờ đảo, đánh vỡ sự yên tĩnh: “Vừa rồi tôi mới nhận được tin tức, bên tổng bộ đã phái đặc sứ tới đây, sáng mai sẽ đến nơi!”
Tân Phúc rất sốt ruột. Hiện giờ trên đảo báo cáo tin tức là Trương Thác làm trái với nguyên tắc của Hội Thần Ẩn, tổng bộ phái đặc sứ tới đây chỉ có một khả năng, đó là hỏi tội!
Trương Thác cất cần câu, quay lại cười với Tân Phúc: “Tiền bối Tân Phúc, đừng bận tâm mấy cái đó, có đặc sứ tới thì cứ mặc cho họ tới”
Thấy Trương Thác thờ ơ, Tân Phúc chỉ có thể đặt hy vọng lên người Ma Y, hy vọng Ma Y khuyên nhủ: “Ma Y, bà xem thiếu chủ…”
“Đừng lo lắng” Ma Y đi tới, võ vai Tân Phúc: “Trương Thác không phải kẻ ngu. Chuyện đã phát triển tới nước này, cậu ấy biết rõ hơn bất cứ ai, cũng biết nên giải quyết như thế nào”