Một đêm vô sự, sáng sớm hôm sau Tống Minh Uyên phải tới tập đoàn Thiên Việt, Bạch Thời thì bận rộn đi làm việc của mình, bọn họ ở lại bốn ngày mới rời đi, tới câu lạc bộ Phượng Hoàng.
Lúc này đang có trận đấu trên sân nhà, truyền thông tinh mắt phát hiện ra cậu, ùn ùn vây quanh, ngoại trừ việc hỏi thăm tương lai cậu có quay về thi đấu Liên Minh hay không, còn hỏi cả chủ đề đang nóng sốt nhất trong khoảng thời gian này.
Bạch Thời nhẫn nhịn cả buổi, cuối cùng mặt lượt trả lời rằng mình thấy rất được, chúc cho hai anh hạnh phúc. Tống Minh Uyên rất hiểu tâm tình của ai kia, đáy mắt mang nét vui vẻ, đưa tay dẹp đám nhà báo dẫn cậu tới khu phòng nghỉ phía sau.
Các tuyển thủ đều đi chuẩn bị, khu phòng nghỉ rất yên tĩnh, gian phòng bị đục thông tường hồi trước vẫn được giữ y nguyên, hơn nữa còn được quét dọn gọn gàng, nhìn cực kỳ sạch sẽ. Bạch Thời nhớ lại cảnh tượng lúc còn ở nơi này, không nén nổi xúc động, nhìn đại ca bên cạnh, duỗi móng vuốt ôm anh.
Tống Minh Uyên ôm cậu vào lòng thân mật triền miên, sau đó phát hiện nụ hôn của Bạch Thời càng lúc càng sâu, hơi thở đã hỗn loạn, liền bế bạn nhỏ nào đó lên giường, sung sướng hưởng thụ món ngon. Anh cứ tưởng rằng ngốc manh chỉ động tình trong chốc lát, nhưng chẳng bao lâu đã phát hiện ra vấn đề. Anh vuốt ve đôi tai xù bông kia: “A Bạch?”
“… Ha?” Bạch Thời cảm thấy rất nóng, ôm anh cọ cọ.
“Tai xuất hiện rồi.”
Bạch Thời vô thức giật giật tai, tiêu hóa thông tin một giây, nhanh chóng nhận ra sự tồn tại của cái đuôi, lập tức câm nín.
Thực ra Tống Minh Uyên rất thích hình dáng này của cậu, ôm eo Bạch Thời hung hăng đâm vào chỗ sâu nhất, nghe cậu không nén nổi tiếng thở dốc, nâng cằm lên, hôn thật sâu. Bạch Thời chỉ cảm thấy nhiệt lượng cứ dâng lên từng đợt từng đợt, như thể muốn bao phủ toàn thân cậu, không nhịn được mà kêu ra tiếng: “Đại ca, nhanh… Nhanh nữa…”
Hai người triền miên kịch liệt rất lâu, cuối cùng cùng lên tới đỉnh. Bạch Thời lại biến về hình người, lười biếng nằm trong vòng tay đại ca một lúc, thấy anh đứng dậy mặc quần áo, liền nhìn chằm chằm một lát, tiến tới hôn mấy cái, chẳng bao lâu đã lăn lên giường.
Tống Minh Uyên vuốt ve cái đuôi lại xuất hiện lần nữa, hôn khóe môi ngốc manh: “A Bạch.”
“Hưm…”
Tống Minh Uyên dùng câu trần thuật: “Chắc là kỳ động dục của em đã đến rồi.”
“…” Bạch Thời thốt lên, “Cái gì?”
Tống Minh Uyên cố nén dục vọng đang dâng lên, kiên nhẫn phân tích cho cậu. Lúc ấy Bạch Thời hít phải quá nhiều thuốc kích thích khiến thời kỳ động dục bị trì hoãn, về sau khi cứu Hướng Văn lại hít phải thứ thuốc kia, cho nên thời kỳ động dục đã kéo dài lại càng dài hơn, đến bây giờ mới bắt đầu.
Bạch Thời: “…”
Nói cách khác là, sau đó cậu sẽ phải rơi tiết tháo không ngừng đó hả? Mẹ nó, vì sao cậu lại có thứ này!
“Ngoan.” Tống Minh Uyên học giọng điệu của Bạch Thời dỗ dành cậu, anh tựa vào đầu giường, dùng sức kéo người lên, nhìn cậu ngẩng đầu ôm mình, hài lòng thưởng thức bữa tiệc lớn.
Bạch Thời hoàn toàn không rõ thứ này sẽ chấm dứt lúc nào, nhưng cậu nhớ anh trai mình từng nói chỉ cần nhịn một chút là có thể qua, quyết định rơi tiết tháo cả đêm với ai kia, ngày hôm sau tranh thủ lúc các tuyển thủ chưa dậy, rời giường đi chạy bộ, sau đó ngồi lên phi thuyền quay về đế đô, đợi đến lúc hạ cánh, trong cơ thể cậu đã không còn loại xúc động này nữa rồi.
Tống Minh Uyên nắm chặt cằm Bạch Thời quan sát: “Bây giờ cảm giác thế nào?”
“Cực kỳ tốt.” Bạch Thời mặt liệt đẩy tay anh ra, má, quá xấu xa rồi đó, rõ ràng ông đây có thể chịu đựng được mà? Thế mà không ngừng quyến rũ mình, khiến cho quãng đường này ông đây không rời khỏi giường được mấy tí, thật hèn hạ!
Tống Minh Uyên nhìn cậu, ánh mắt mang cười, kéo cậu lên xe tới dinh thự của Tống gia. Bây giờ là ban đêm, Tống tướng quân kiên nhẫn kể chuyện cổ tích cho cháu trai, thấy họ vào nhà, lập tức nhìn sang.
“Cha, ba ba~” Tri Nguyên thú kích động, chạy ùa tới ôm hai người, túm chặt không buông. Bạch Thời xoa xoa đầu chúng, bế tới sô pha ngồi xuống, lên tiếng chào hỏi Tống tướng quân.
Tống tướng quân gật đầu, chuyển ánh mắt về phía con út, quan sát một lát, ông được con thứ hai cho biết tiểu Uyên đã thăng cấp, không nhịn được mà hỏi về chuyện này, tiện thể dặn dọ mấy ngày nay nhớ ở nhà, dành thời gian chơi với cháu trai.
Bạch Thời nghe vậy mới nhớ lúc trước Tri Nguyên thú cảm thấy bất an vì không biến về hình thú được, sau đó cả cậu và đại ca lại mất tích lâu như vậy, chỉ sợ chúng sẽ khó chịu hơn, cậu vội kéo chúng vào lòng ôm chặt, ngồi trong phòng khách một lát, quay về phòng ngủ nghiên cứu vấn đề biến thân.
Tri Nguyên thú chuyển đổi trực tiếp từ hình thú tới hình người, Bạch Thời chợt nhớ tới cảm giác lần đầu hít phải dịch kích thích, kiên nhẫn giảng giải cho chúng, dẫn dắt từng chút một. Tri Nguyên thú rất thông minh, chỉ thử vài lần đã tìm được bí quyết, lại trở về hình thái của tộc thú. Hai đứa vui cực kỳ, bay lượn một vòng quanh phòng, sau đó cùng nhào về phía Bạch Thời, cọ cọ.
Hai đứa đã lớn lên không ít, Bạch Thời bị đè tới nỗi ngã ngửa ra sau, duỗi móng vuốt ôm chúng.
Tống tướng quân vừa bước vào phòng, ông biết con út không thích sự có mặt của bóng đèn, thấy thời gian đã tới, liền đến muốn đưa cháu trai về phòng ngủ, ai ngờ vừa ngẩng đầu đã thấy hai con thú khổng lồ bay phần phần về phía mình: “Ông nội~”
“…” Tống tướng quân bình tĩnh nói, “Ừ, đi ngủ thôi.”
Tống Minh Uyên đưa mắt nhìn ra ngoài, hỏi: “Hai anh vẫn chưa về ạ?”
Bước chân của Tống tướng quân dừng lại: “Hai đứa nó có việc.”
Tống Minh Uyên bình tĩnh dạ một tiếng, tiễn bọn họ ra ngoài, đứng trong hành lang khẽ hỏi ông đã có chuyện gì xảy ra. Tống tướng quân do dự một lát, biết không thể gạt được con út, đành nói: “Lilisa mất tích.”
Tống Minh Uyên giật mình, hỏi thêm mới biết được Lilisa mất tích sau buổi đi chơi với bạn hôm qua, không liên lạc được vào số truyền tin, đến nay vẫn chưa tìm thấy, đồng thời còn có một nam sinh tên Lawn cùng mất tích, anh chợt nhớ tới việc nhờ Phi Thần tìm cơ hội tác hợp Lilisa và Lawn, có lẽ việc này do Phi Thần gây ra rồi, an ủi: “Đừng lo lắng quá, ba đi ngủ sớm một chút.”
Tống tướng quân nhìn con út bước vào phòng không thèm quay đầu lại, lập tức câm nín.
Lúc nãy ông không nói là vì muốn để hai đứa nghỉ ngơi, đừng đi ra ngoài nữa, nhưng mà thái độ này của con út… Ông đã sớm nhận ra sự bất hòa giữa con trai và điện hạ, nhưng ít nhiều cũng có chú ý đến Lilisa, vậy mà bây giờ còn chẳng thèm quan tâm luôn hả.
Tình cảm dành cho hoàng gia thấp tới mức này, thật sự không có việc gì sao… Tống tướng quân đưa mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, lại nhìn hai con thú bên cạnh, yên lặng dắt hai đứa về phòng.
Suy đoán của Tống Minh Uyên hoàn toàn chính xác, buổi chiều ngày hôm sau Lilisa đã trở lại rồi, ngoại trừ kinh sợ thì không tổn thương lông tóc là bao, còn tình cảm giữa cô và Lawn có tiến triển hay không, trước mắt còn chưa rõ.
Anh và Bạch Thời đã biến mất quá lâu, bây giờ đã gần cuối học kỳ rồi, đa số thời gian đều dùng vào việc học bổ túc, chẳng bao lâu đã hơn nửa tháng, bọn họ lần lượt thi xong kì thi văn hóa, toàn trường lại nghênh đón một đợt thực tập mới.
Đây là lần đầu tiên tham gia của sinh viên năm nhất, độ khó không cao, bởi vậy sinh viên dẫn đội đều thuộc năm hai. Bạch Thời yên lặng nghe xong, cảm thấy rất bất mãn với việc không thể đi cùng đại ca, chỉ tùy ý lướt danh sách chia tổ, nhanh chóng nhìn thấy hai cái tên rất quen thuộc.
Trì Tả, Phượng Tắc.