Đông Phương Nhạc cười không đáp, ra hiệu ông nói tiếp.
“Kể từ đó, mọi chuyện đều dễ giải thích. Hạ Nguyên Thân cố ý báo cảnh sát nhưng lại khai báo mập mờ, vì tự bào chữa, anh ta nói dối là Lỗ Gia Uy nghe thấy ‘Khúc ca linh hồn biển’ trong bộ đàm, tạo ra sự thần bí. Những thứ này cơ bản đều là mưu kế của anh. Mặc dù trăm ngàn chỗ hở, nhưng một thuyền trưởng như anh mất tích lại là chuyện không thể chối cãi, cho nên dù cảnh sát có nghi ngờ, nhưng vẫn quả quyết dùng biện pháp ứng đối, cuối cùng làm thỏa mãn mong muốn báo động của anh. Sau khi đạt được mục đích, anh đã ẩn núp ở đảo Quan Cẩm chờ điều tra viên mà Trung Quốc phái tới. Khi anh biết được Lê Sa Hào trở lại, Nhất Đình còn thản nhiên tự xưng là cảnh sát hình sự, anh đã hết sức mừng rỡ, dốc sức giới thiệu cậu ấy cho người thường xuyên trực tiếp lui tới đảo Thiên Diệp là Kha Minh. Nguyên nhân đương nhiên là anh biết rất rõ thân phận và ý đồ của Nhất Đình, làm như thế chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi.”
“Tất nhiên là trên đời không có nhiều trùng hợp như vậy, mà hầu hết đều là cố ý.” Cuối cùng Trần Thiên Vũ tổng kết nói.
Đông Phương Nhạc cũng không giấu giếm: “Sử dụng một câu của Nguyên Phương, tứ ca đúng là như thần! Suy đoán của anh trên cơ bản không sai, điểm đoán sai duy nhất chính là chuyện xảy ra đột ngột, tôi lại không lập được một kế hoạch kín đáo, chẳng qua chỉ dựa vào trực giác để trèo lên tàu ma trước rồi mới tính sau. Hơn nữa, tôi đã đánh giá thấp tác dụng của Hạ Nguyên Thân, chó ngáp phải ruồi dẫn các anh tới đảo Rồng Ác. Tôi vốn cho rằng cảnh sát có thể phái ra mấy điều tra viên dò dường đã là tốt lắm rồi. Nhưng khi Bắc Đình tới, quả thật đã khiến tôi phải cảm thấy vui mừng khôn xiết.”
Trần Thiên Vũ vui vẻ cười ha ha, có lẽ, trong cơ duyên trùng hợp cũng có nguyên nhân là cùng chung chí hướng, cho nên sự hăng hái của anh ta không giảm chút nào.
“Thực ra, còn có một việc, anh vẫn chưa nói thật.”
Đông Phương Nhạc ngạc nhiên nói: “Còn có chuyện gì thế?”
Trần Thiên Vũ cười nói: “Có lẽ chuyện này quan trọng hơn, cũng có lẽ không đáng nhắc tới. Anh thử nghĩ xem, lần đầu tiên anh xâm nhập đảo Thiên Diệp, chỉ là vì tò mò muốn đi xem thôi à? Dường như có chút không hợp lý lắm.”
“Vậy anh cảm thấy tôi cần phải đi làm gì đây?” Đông Phương Nhạc bật cười.
Trần Thiên Vũ cau mày nói: “Lúc đầu, tôi cũng không nắm chắc được, chỉ là cảm giác có chút bất hợp lý rất khó tả. Tôi luôn cảm thấy, lấy tài nghệ của anh, đã có thể dễ dàng chui vào thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị đội tuần tra bình thường phát hiện tung tích như vậy, trừ khi…” Ông nói tới đây thì bỗng nhiên ngừng lại.
Đông Phương Nhạc vội la lên: “Trừ khi gì?”
Trần Thiên Vũ mỉm cười, nhưng không trực tiếp trả lời: “Mãi tới khi đảo Thiên Diệp bị phá hủy vào đêm hôm ấy, tôi mới đạt được đáp án hài lòng. Từ đầu đến cuối, anh đi vào đảo Thiên Diệp chỉ là vì tìm kiếm một người, mà người này được giấu ở một nơi nào đó trong nhà của Bát gia, như thế, sau khi trước sau liên tưởng, tôi lập tức hiểu rõ. Cho dù bản lĩnh của anh có cao cường đến thế nào, nếu muốn tới lui tự nhiên ở khu vực trung tâm của đảo Thiên Diệp, còn phải tốn công mang theo một con tin gần chết, bị phát hiện thì chẳng có gì lạ.”
Bỗng nhiên, Đông Phương Nhạc thần bí nói: “Tứ ca, anh đoán ra người này là ai không?”
Trần Thiên Vũ cười khà khà nói: “Tôi không phải thần tiên, hiển nhiên đoán không ra… Nhưng mà, vừa may đã có người nói cho tôi biết.”
Đông Phương Nhạc kinh ngạc nói: “Chuyện này còn có những người khác hiểu rõ tình hình sao? Đúng là quái lạ.”
Trần Thiên Vũ lắc đầu: “Thực ra Lỗ Gia Uy cũng không biết rõ tình hình, chỉ là trong lúc vô tình, ông ta nhắc nhở tôi, người đáng để anh mạo hiểm tính mạng để nghĩ cách cứu viện chắc chắn là Kha Hoằng Tế! Tôi lớn mật suy đoán một chút, nếu như Kha Hoằng Tế còn sống, như vậy mọi chuyện lập tức trở nên thú vị rồi. Đầu tiên, Kha Hoằng Hữu vốn luôn cho rằng em trai mình đã chết, nếu biết được tin này thì nhất định sẽ vô cùng hoang mang. Bát gia lưu lại cho em trai ông ta một cái mạng, đơn giản chính là dùng để áp chế Kha Hoằng Hữu, tôi đoán đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Kha Hoằng Hữu chợt nổi lên ý muốn làm phản. Hơn nữa, tôi có một suy đoán càng hoang đường hơn, nói không chừng, Ngọc Nhi chính là con gái của Kha Hoằng Tế, việc tìm kiếm tung tích của Kha Hoằng Tế chỉ sợ chính là tâm nguyện của ân nhân cứu mạng anh đi.”
Khuôn mặt của Đông Phương Nhạc biến sắc, anh ta vội vàng nói: “Tứ ca, Ngọc Nhi là một người hiếu thuận, nếu có thể, anh đừng làm khó cô ấy.” Chẳng khác nào anh ta đã thừa nhận rằng Kha Hoằng Tế và Ngọc Nhi có quan hệ cha con.
Trần Thiên Vũ ngạc nhiên nói: “Vì sao anh cảm thấy tôi sẽ làm khó cô ấy chứ?”
Đông Phương Nhạc gượng cười vài tiếng, hơi có vẻ lúng túng nói: “Ngọc Nhi tính tình lương thiện, nhưng cũng không hồ đồ, rất lâu trước đây, cô ấy đã ngẫu nhiên biết được cha ruột của mình không phải là Kha Hoằng Hữu như mẹ cô ấy nói. Cho nên vẫn cực lực tìm kiếm tung tích của cha ruột là Kha Hoằng Tế. Chẳng qua, chuyện này là chuyện kiêng kỵ nhất không thể đụng chạm vào ở đảo Quan Cẩm, cô ấy có lòng nhưng không đủ lực. Trời không phụ người có ý chí, cuối cùng cũng giúp cô ấy biết được cha của mình vẫn chưa chết, hơn nữa rất có khả năng đang bị cầm tù ở đảo Thiên Diệp. Cô ấy rất thông minh, lựa chọn ngấm ngầm chịu đựng chờ đợi thời cơ, vừa lúc tôi gặp nạn được cô ấy cứu lên, cũng biết được thân phận thực sự của tôi. Về sau, trong một lần vô tình, cô ấy khóc lóc và kể ra sự thật này cho tôi biết, tôi là người dễ mềm lòng, cũng muốn tìm cơ hội báo đáp cô ấy, thế là chưa lập kế hoạch chu đáo mà đã xông vào đảo Thiên Diệp. Vốn tôi đã làm được, ai ngờ chẳng biết tại sao ông cụ họ Kha này đột nhiên hỏi tôi có mang tín vật tới hay không, tôi nhất thời không biết trả lời như thế nào, thế là ông ta la to lên, khiến chuyện nhanh chóng bị bại lộ. Nhắc tới chuyện này, tôi lại cảm thấy có chút xấu hổ, quá mức sơ suất dẫn tới việc sắp thành lại hỏng, còn suýt chút nữa bị mất mạng…”
Trần Thiên Vũ bỗng nhiên ngây ra như phỗng, ông nghĩ tới một khả năng khác, chẳng qua ông cố nén không có nói ra.
Đông Phương Nhạc nghi ngờ nói: “Tứ ca, anh đang suy nghĩ gì thế?”
Trần Thiên Vũ lắc đầu: “Chân tướng đã rõ ràng, dĩ nhiên là tôi hết sức vui mừng.”
Đông Phương Nhạc bất đắc dĩ thở dài: “Trông dáng vẻ này của anh, nhìn thế nào cũng chẳng thấy vui mừng ở đâu.”
Trần Thiên Vũ nghi hoặc mà sờ lên mặt mình, rồi cười ngượng hai tiếng.
“Thực ra, vừa rồi tôi đang yên lặng cầu nguyện, cho nên đã thất thần…”
Đông Phương Nhạc không rõ: “Cầu nguyện gì thế?”
Trần Thiên Vũ cười nói: “Đương nhiên là cầu nguyện Nhất Đình có thể tìm được hạnh phúc của mình như mong muốn!”