“Không cần.”
Tôi không quay đầu lại nói.
Tôi hít sâu một hơi, hai tay dùng sức cầm vào cửa xe. Tôi nhẹ nhàng kéo một cái, cửa xe đã trở lại bình thường, sau đó tôi đưa tay lấy đống giấy tờ, xoay người lại, đắc ý nhìn hai người La, Dương nói:
“Đúng rồi, các người muốn cho tôi sống không bằng chết hay sao? Nói thật, tôi cũng đang muốn biết cảm giác đó là gì.”
Hai người La, Dương há to miệng, không biết nói gì nhìn cái cánh cửa xe, mà người được gọi là Lão Dương kia còn chưa tin, hắn chạy tới cửa xe, dùng sức kéo, nhưng bất hạnh thay là cửa xe không động đậy.
Tôi cười cười đi tới chỗ Lão Dương, nói:
“Sao vậy, sao còn chưa bắt đầu? Tôi đang muốn biết cảm giác sống không bằng chết thế nào đấy?”
“Mày..mày muốn làm gì?”
Lão Dương hoảng sợ nhìn nhìn tôi, nhanh chóng lùi lại phía sau, run rẩy nói:
“Mày…mày đừng có tới đây…”
“Sao vậy, mau bắt đầu đi?”
Tôi làm như chẳng biết gì, cười cười, nói.
“Lão… Lão La, mau tới giúp tôi…”
Phía sau lão Dương là chiếc xe Ferrari, mắt thấy không còn đường lui, thì bất đắc dĩ phải cầu viện.
Nhưng mà lão La làm sao dám tới đây giúp hắn cơ chứ! Lúc này hắn trốn còn không kịp, vốn tưởng rằng người trước mắt này chỉ là một công tử dễ bắt nạt, nhưng lại bất hạnh gặp phải nhân vật ẩn nhẫn!
Thử nghĩ xem, cái cánh cửa sắt cứng như vậy còn bị hắn uốn cong, thì nếu như là mình, chẳng phải mình là bánh thịt vụn rồi hay sao!
Lão Dương thấy lão La không dám tới, chỉ đành nói:
“Mày…mày dám tiến thêm một bước, tao…tao sẽ báo cảnh sát!”
Tôi cười một tiếng nói:
“Được, tôi càng phải đỡ mất tiền điện thoại!”
Nói xong tôi không để ý tới hắn nữa, xoay người trở về bên Tô Dĩnh Tư.
Nhưng một điều bất hạnh là trên mặt Tô Dĩnh Tư lúc này hiện đầy ngôi sao, dùng vẻ mặt sùng bái nhìn nhìn tôi.
Tôi vươn tay, huơ huơ trước mặt nàng:
“Sao vậy? Bị dọa tới phát ngốc rồi hay sao?”
“Không có… Không có! Wow! Lưu Lỗi, anh quá phong độ, lúc nãy tôi còn tưởng anh đang diễn? Và tôi còn tưởng mình đang ở xưởng phim!”
Tô Dĩnh Tư khôi phục bình thường, hưng phấn nói.
“Tiểu thư, cô đừng có nằm mơ giữa ban ngày được không? Lúc nãy thiếu chút nữa cô đã chết đấy?”
Tôi trợn mắt nhìn nàng một cái nói.
“A!”
Tô Dĩnh Tư lúc này mới sợ hãi vỗ vỗ ngực nói:
“Nói như vậy thì lúc nãy là anh cứu tôi?”
“…”
Tôi ngất, nàng không phải là bị hù dọa đến ngốc rồi hay sao? Tôi tức giận nói:
“Tiểu thư, lúc nãy tại cô làm loạn, cho nên mới phát sinh tai nạn giao thông, mặc dù bảo vệ cô là trách nhiệm của tôi, nhưng cô cũng không nên đem tính mạng mình đi đùa như vậy chứ?”
“Hừ! Ai nói, chức trách của người vệ sĩ như các anh chẳng phải là vĩnh viễn chết trước chủ nhân hay sao?”
Tô Dĩnh Tư hừ một tiếng phản bác nói.
“Tôi xin, cô có phải là đóng phim nhiều quá hay không? Đó chỉ là trên phim tôi, trên thực tế lại có chuyện đó ư? Cô cho rằng cô là lãnh đạo cấp cao, hay tôi là quân nhân chuyên nghiệp?”
Tôi nhíu nhíu mày nói.
Tô Dĩnh Tư nhìn tôi một cái, đương nhiên là nàng không phản bác được, nhưng cũng không đồng ý với quan điểm của tôi, cho nên chỉ xem như tôi chưa từng nói gì.
“Tiểu thư, cô không có chuyện gì chứ?”
Bỗng nhiên, đội trưởng đội vệ sĩ Trương Mạnh Quân hét lớn.
Quả nhiên đã thấy chiếc xe Bullet đỗ lại gần ven đường, Trương Mạnh Quân mang theo đám người Lý Toàn chạy tới, phía sau hắn là Đỗ Tiểu Uy. Nguồn: http://thegioitruyen.com
“Tiểu thư, cô có bị làm sao không?!”
Trương Mạnh Quân chạy tới, đầu đầy mồ hôi nói.
“Tại sao lại không có chuyện gì, anh không thấy xe của tôi bị vỡ vụn như vậy ư!” Tô Dĩnh Tư chỉ vào chiếc Ferrari giống như sắt vụn, khiển trách:
“Lúc nãy các người ở đâu, tại sao lại tới chậm như vậy?!”
Home » Story » trọng sinh truy mỹ ký » Chương 198: Phiền toái tới (3)