Võ Hoàng mỉm cười, “Ngươi làm sao tránh thoát một kiếp này?”
“Cũng may hộ vệ trung thành, liều chết bảo vệ tôn nhi trốn vào núi rừng Lũng Tây, mượn địa hình núi non, cho nên tôn nhi mới tránh thoát một kiếp.” Lúc này Lý Long Cơ khóc đến càng thảm, bỗng nhiên dập đầu thật mạnh với Võ Hoàng, “Tôn nhi khẩn cầu tổ mẫu tra rõ việc này, trả cho tôn nhi một công đạo!”
Võ Hoàng nương theo lời hắn, cố ý hỏi: “Các khanh cho rằng, nên tra từ chỗ nào?”
Nhìn thấy Võ Hoàng đã chủ động mở miệng, giữa đám người có một cựu thần Lý Đường đi ra, tay cầm thẻ chầu nhất bái với Võ Hoàng, “Hoàng tôn liên tiếp bị hại, ai là người được lợi lớn nhất, kẻ đó chính là người hiềm nghi.” Tuy hắn không chỉ ra Thái Bình, nhưng chúng thần đều nghe hiểu ý tứ trong lời hắn.
Nhưng công chúa đã bị Võ Hoàng bí mật xử trí, nếu miệt mài theo đuổi án này, chỉ sợ cũng không tra được cái gì.
Việc cấp bách, chuyện nên làm nhất đó là bức bách Võ Hoàng lập Thái Tử ngay trên điện, hoặc là bức bách Võ Hoàng thề, suốt cuộc đời tuyệt đối không làm hại hoàng tôn Lý Đường.
Một mạch dòng chính của tiên đế, chỉ còn lại Lâm Tri Vương cùng Tần Vương, bất luận như thế nào bọn họ cũng phải bảo vệ tánh mạng hai người này, để tránh giang sơn cuối cùng truyền tới tay Võ thị.
Võ Sùng Huấn nghe thấy chói tai, nghiêm giọng nói: “Ngươi đây là có ý tứ gì!”
“Đông Cung để không nhiều năm, trừ bỏ huyết mạch của tiên đế, ai mơ ước ngôi vị trữ quân, đó chính là kẻ hiềm nghi.” Cựu thần Lý Đường trả lời lại một cách đầy mỉa mai, làm lời Võ Sùng Huấn muốn nói cứng nhắc nghẹn lại trong cổ họng.
“Thần, khẩn cầu bệ hạ tra rõ án này, trả cho Lâm Tri Vương một công đạo, cũng cho người trong thiên hạ một chân tướng!” Người này đánh gục Võ Sùng Huấn xong, liền quỳ xuống đất dập đầu.
Rất nhanh, đám cựu thần Lý Đường nhao nhao bước ra khỏi hàng quỳ xuống đất dập đầu, một tiếng lại một tiếng “Thần tán thành” như sóng biển đánh úp đến. Đây là cơ hội tốt ngàn năm có một, nếu có thể nhân cơ hội này bức bách Võ Hoàng lập trữ quân, bọn họ nơm nớp lo sợ bảo hộ giang sơn mười năm cũng coi như là đã đợi được ánh rạng đông.
Võ Hoàng không kinh không giận, chậm rãi hỏi: “Nếu trẫm không muốn tra rõ, các ngươi sẽ như thế nào?”
Chúng thần cho rằng Võ Hoàng quyết tâm muốn bao che công chúa, giữ lại cho công chúa một thanh danh tốt, bọn họ có thể nào chịu đựng hành vi như thế của Võ Hoàng, tức khắc tình cảm kích động quần chúng, lại lần nữa dập đầu thỉnh mệnh.
“Bệ hạ là chủ của vạn dân, sao có thể lấy việc tư của bản thân, xem pháp luật quốc gia như không có gì?”
“Xin bệ hạ tra rõ án này, thực thi đúng pháp luật!”
“Các ngươi……” Võ Sùng Huấn hé miệng muốn mắng, nhìn thấy hơn phân nửa triều thần trên triều quỳ xuống thỉnh mệnh, “Các ngươi thật to gan! Dám can đảm bức bách bệ hạ như thế!”
“Thần tán thành.” Địch Nhân Kiệt cũng đứng dậy, mang theo những tâm phúc của Thái Bình trong triều cùng nhau quỳ xuống đất thỉnh chỉ, “Pháp luật không nghiêm, thiên hạ sẽ loạn, thần xin bệ hạ tra rõ án này!”
Võ Sùng Huấn cho rằng chính mình nghe lầm, “Địch công, sao ngay cả ngươi cũng như thế!”
Địch Nhân Kiệt không để ý đến hắn, cất cao giọng nói: “Bệ hạ, chớ có nhất thời mềm lòng, chịu thóa mạ muôn đời!”
Võ Hoàng ra vẻ bất đắc dĩ, chậm rãi đứng dậy, lời nói lại là nói cho Lý Hiển nghe, “Nhìn thấy chưa? Long ỷ này, ngươi cảm thấy ngồi được không?”
Lý Hiển không dám lên tiếng, nhìn thấy tình thế như vậy, đổi lại là hắn, hắn đã sớm phất tay tùy theo thần tử, bọn họ muốn như thế thì sẽ như thế đó.
“Quân vương, nên có uy nghi của quân vương.” Một câu này Võ Hoàng nói rất nhỏ, chỉ có Lý Hiển nghe thấy rõ ràng, “Ngẩng đầu lên, nhìn cho thật kỹ, quân vương nên xử trí việc này như thế nào?” Nói xong, Võ Hoàng chắp tay mà đứng, trầm giọng nói, “Đây là các ngươi muốn trẫm tra rõ, trẫm liền cho các ngươi một chân tướng. Vũ Lâm Quân đâu?!”
Thanh âm của Võ Hoàng xuyên thấu toàn bộ triều đình, thực mau Vạn Tượng Thần Cung đã bị hàng ngàn Vũ Lâm Quân bao quanh. Người dẫn đầu Vũ Lâm Quân không phải ai khác, chính là vị phò mã bị Võ Hoàng nhốt vào thiên lao lâu ngày, Võ Du Kỵ.
Các triều thần thấp thỏm lo âu, hôm nay sao Võ Hoàng lại điều động Vũ Lâm Quân?! Hay là Võ Hoàng muốn một lưới bắt hết, một lần giết sạch đám cựu thần Lý Đường bọn họ?!
Võ Hoàng từ trước đến nay anh minh, không nên làm hành động điên cuồng như vậy mới phải. Nếu dùng máu tẩy sạch Vạn Tượng Thần Cung, Võ Hoàng sẽ trở thành cái đích cho mọi người trong thiên hạ chỉ trích, thiên hạ chỉ sợ sẽ nhanh chóng sụp đổ, biên giới cũng sẽ nổi lên chiến tranh bốn phía.
Võ Du Kỵ ấn kiếm đi vào Vạn Tượng Thần Cung, lập tức đi đến long đài.
“Võ Du Kỵ, ngươi thật to gan! Dám can đảm mang kiếm vào điện!”
“Tạch!”
Võ Du Kỵ không để ý đến người này, lập tức rút kiếm, đặt trên cổ Lý Long Cơ, nghiêm nghị nói: “Bệ hạ, nghi phạm đã bị bắt lấy!” Lời vừa nói xong, chúng thần kinh động xôn xao.
Chẳng lẽ hôm nay Võ Hoàng muốn chỉ hươu bảo ngựa, muốn ấn tội danh lên người Lâm Tri Vương?!
Lý Long Cơ kinh hồn thất sắc, khóc thút thít: “Tôn nhi…… Tôn nhi làm sai chuyện gì? Tổ mẫu muốn giết người diệt khẩu?” Từng câu từng chữ của hắn đều đang châm ngòi ly gián.
“Bệ hạ! Không thể mắc thêm lỗi lầm nữa!” Đám cựu thần Lý Đường lớn tiếng khuyên can.
“Mắc thêm lỗi lầm nữa?” Võ Hoàng cười lạnh, “Đến tột cùng là trẫm, hay là các ngươi mới là kẻ ngốc có mắt không tròng?” Khi nói chuyện, nàng bước xuống long đài từng bước một, liếc mắt nhìn về phía Lý Long Cơ, “Lợi hại, tuổi còn nhỏ lại có thủ đoạn như vậy, nếu ngươi có thể đặt tâm tư trên người vạn dân thiên hạ, có lẽ trẫm sẽ tha cho ngươi một mạng.”
“Tôn nhi không biết tổ mẫu có ý gì!” Lý Long Cơ cố nén sợ hãi, tất cả mọi chuyện hắn rõ ràng đã sắp xếp không lọt một giọt nước, Võ Hoàng không có khả năng có chứng cứ chỉ ra và xác nhận hắn là hung thủ, “Tôn nhi oan uổng! Oan uổng quá!”
Ánh mắt Võ Hoàng phức tạp, nhìn khuôn mặt niên thiếu của hắn, mặc cho hắn gân cổ lên không ngừng kêu oan uổng trên điện.
Hắn từng là tôn nhi được Võ Hoàng bế bồng, còn là hài tử do Võ Hoàng tự tay chăm sóc, chỉ là Võ Hoàng không nghĩ tới, một thiếu niên trong sáng hoàn mỹ vậy mà lại sinh ra tâm địa dơ bẩn đến thế.
Vì long ỷ kia, hoàng thất Lý Đường thế nhưng lại lần nữa tàn sát lẫn nhau, hài tử của nàng cùng Trĩ Nô điêu tàn đến như vậy, Võ Hoàng chỉ cảm thấy có vài phần thê lương.
Nàng bỗng dưng cười, ý cười lạnh lẽo, đột nhiên xoay người đi, giọng khàn khàn: “Hoài Anh.”
“Vâng.” Địch Nhân Kiệt lĩnh mệnh đứng dậy.
Lý Long Cơ nhịn không được nuốt một cái, hắn khẩn trương nhìn Địch Nhân Kiệt, nếu hắn ta tra được cái gì, bách quan sẽ không ai nghi ngờ chứng cứ mà hắn ta chỉ ra. Lý Long Cơ nhịn không được nhanh chóng nhớ lại mỗi một bước đi của hắn, Địch Nhân Kiệt cũng không có đến Lũng Tây điều tra, mấy thiếu niên đi theo cũng được hắn dặn dò thỏa đáng, không có khả năng bị Địch Nhân Kiệt bắt lấy mới đúng. Hiện giờ Thái Bình đã bị Võ Hoàng bí mật xử quyết, hắn đã thắng hơn phân nửa, chỉ cần hắn liều chết không nhận, hắn không tin Võ Hoàng dám mạnh mẽ trị hắn tội ở trước mắt bao người.
Trấn tĩnh! Trấn tĩnh!
Lý Long Cơ không ngừng khuyên nhủ chính mình, cực lực làm cho chính mình bình tĩnh lại.
Nếu Võ Hoàng để cho Địch Nhân Kiệt xử án ngay trên điện, chúng thần cũng hy vọng Địch Nhân Kiệt có thể lấy ra chứng cứ chứng minh.
Chỉ thấy Địch Nhân Kiệt cũng không quay đầu lại mà đi đến trước cửa điện, cung kính chắp tay nhất bái với người ở ngoài điện, “Điện hạ.”
Điện hạ?!
Toàn bộ Đại Chu, chỉ có công chúa mới có xưng hô này!
Chúng thần thoáng chốc sợ hãi trắng mặt, nhìn vị công chúa quen thuộc đường đường chính chính mặc triều phục bước vào Vạn Tượng Thần Cung ——
Thái Bình vẫn trước sau như một mà không kiêu ngạo không tự ti, lúc này hơi hơi ngẩng đầu, đắm trong quyền lực lâu ngày nàng đã có tư thái của đế vương, chỉ cần nàng vừa đứng trên triều đình, không ai có thể ngó lơ tồn tại của nàng.
Uyển Nhi nhìn thấy Thái Bình bình an trở về, khóe miệng cầm lòng không đậu mà hơi giương lên.
Thái Bình biết nàng ấy sẽ lặng lẽ nhìn mình, lúc hành lễ, Thái Bình vội vàng trao cho Uyển Nhi một tươi cười, khi ngồi dậy, cất cao giọng: “Thần không phụ sứ mệnh, thu được nhân chứng, vật chứng ở Lũng Tây, hiện giờ tòng phạm đều đã áp giải đến ngoài điện, chờ đợi mẫu hoàng truyền triệu.” Nói xong, nàng lấy tấu chương từ trong lòng ra, hai tay dâng lên, “Đây là tình hình cụ thể chi tiết của bản án này, xin mẫu hoàng ngự lãm.”