Khương Tiểu Soái không tranh cãi với Quách Thành Vũ, trực tiếp đưa ra chứng cứ.
Đây là đoạn ghi âm cậu lén chép lại từ điện thoại của Ngô Sở Úy, cũng không có ý bán đứng đồ đệ, chỉ là cần khi nguy cấp.
Sau khi đưa ra, sợ Quách Thành Vũ không tin, còn đem diễn biến sự việc từ đầu đến cuối kể lại cho anh nghe.
Tinh dầu là do Quách Thành Vũ làm vỡ, khả năng kích dục cũng là bản thân anh ta cảm thụ, theo lý thuyết anh hẳn là tin tưởng hơn Khương Tiểu Soái. Chỉ là anh nhà nghe xong đoạn ghi âm, liền có thể đoán ra đây là đoạn ghi âm bị Trì Sính cắt xén câu chữ.
“Bây giờ tin chưa?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Quách Thành Vũ gật đầu, “Tin tin.”
Khương Tiểu Soái vội dặn dò, “Nhớ kỹ! Ngàn vạn lần không được nói cho Trì Sính! Nếu không Đại Úy sẽ gặp họa.
“Yên tâm đi, tôi không nhiều chuyện giống ai đó.”
“Ý anh muốn nói ai?” Khương Tiểu Soái trừng mắt.
Quách Thành Vũ cắn lỗ tai cậu.
Khương Tiểu Soái mẫn cảm né tránh, cả người trong nháy mắt khẩn trương.
“Tôi cho anh biết, tôi tới đây chính là ngủ nhờ một đêm, ngươi đừng mơ nhân lúc tôi ngủ mà làm cái gì. Nếu không thương lượng xong vai vế, anh đừng hòng dựng thằng nhỏ!”
“Cậu nói lại hai chữ cuối xem.” Quách Thành Vũ đặc biệt thích nghe Khương Tiểu Soái nói tục.
Nói nguyên một câu thì rất thuận miệng, nhưng để Khương Tiểu Soái nói riêng ra, cậu thật sự không thể mở miệng.
“Ngủ!”
Cái chăn được kéo qua khỏi mắt, chỉ chừa lại cái trán trơn bóng.
Quách Thành Vũ âu yếm hôn lên trán Khương Tiểu Soái một cái, cũng không làm tiếp bất cứ động tác gì. Nói thật, anh có thể nhịn được, hơn phân nửa là vì không nỡ làm Khương Tiểu Soái đau. Trong lòng anh, Khương Tiểu Soái chưa từng bị người khác xâm phạm đến chỗ đó, mỏng manh cao quý, cần phải cẩn thận bồi dưỡng và che chở. (Đau lòng thay anh Quách)
……..
Chiều hôm sau, Trì Sính cùng lãnh đạo đi thị sát tình hình, trên đường về muốn hút thuốc, phát hiện không có bật lửa, vì vậy chạy xe đến một tiệm tạp hóa.
Sau khi đi vào, thuận tay cầm lên hai túi đậu khô rang muối.
Lúc ra quầy tính tiền, nói với người bán hàng: “Cho thêm một cái bật lửa.”
Người bán hàng nói: “Tổng cộng là 11.”
Trì Sính hỏi: “Bật lửa bao nhiêu tiền?”
“Hai đồng một cái.”
“Một đồng được không?” Trì Sính nói, “Tôi không có tiền lẻ.”
Người bán hàng nhẹ nhàng thuyết: “Không sao, tiền chẵn tôi cũng thối được.”
Trì Sính dừng trong chốc lát, “Vậy cậu cho tôi một bao diêm đi.” (Cười tuột mề… khổ thân ba ba.. con yêu ba ba…)
Lái xe trở về thì trời đã tối, lúc này chính là giờ cao điểm kẹt xe, vì vậy Trì Sính quyết định rẽ vào đường nhỏ. Trên đường nhỏ này toàn là ‘gà’, mới giờ này, đã có mấy người đẹp hết thời ăn mặc lòe loẹt ra đường kiếm khách.
Cũng không biết có phải mùi vị “đệ nhất pháo” của Trì Sính quá nồng hay không, mà cô khoảng trên ba mươi trực tiếp bước ra lối đi bộ chặn xe Trì Sính.
Trì Sính vôi đạp phanh, lúc kéo kính xe xuống, liền ngửi thấy mùi phấn son dung tục.
Cô ả cười khanh khách nói: “Đại ca, đến đây giải trí một chút đi, chúng tôi dịch vụ gì cũng có.”
“Phục vụ có lấy tiền không?” Trì Sính hỏi.
Cô ả sắc mặt cứng đờ.
Trì Sính đạp mạnh ga, khiến cát bụi tung cao hai thước, tất cả đều dính lên người cô ả.
Kết quả, chỉ vì một hộp diêm, lại khiến Trì Sính rơi vào chỗ này.
Hôm nay công ty Ngô Sở Úy có tiệc, buổi tối không thể ăn cơm với Trì Sính, Trì Sính không còn tiền, chỉ có thể đến chỗ Quách Thành Vũ ăn cơm.( yêu ba ba lần 2)
Phía trước biệt thự của Quách Thành Vũ có đoạn đường đá cuội, Trì Sính dễ dàng nhặt hai cục đá lên, cạch cạch cọ xát vài cái, tia lửa bắn ra, bén vào đầu thuốc, vậy mà lại châm được.
Sau đó, liền tiện tay ném cục đá đi.
Rất là phong cách.
Quách Thành Vũ chính là đứng ở cửa chờ Trì Sính, toàn bộ quá trình đều thấy được.
Nheo mắt hài hước nói, “Châm thuốc cũng điệu nghệ vậy?”
“Cậu mà nghèo như tôi, cậu cũng có thể điệu nghệ.”
“Là ý gì?” Quách Thành Vũ nghe không hiểu.
Trì Sính mặt không đổi sắc tim không đập nhanh đem chuyện bị quản thúc chi tiêu nói với Quách Thành Vũ.
Quách Thành Vũ sau khi nghe xong, cười trên đau khổ của người khác.
Trì Sính cũng bóc mẻ anh, “Tối qua Khương Tiểu Soái đến đây hả?”
“Ừ, chủ động tới.”
Quách Thành Vũ có chút khoe khoang.
Trì Sính ném qua ánh mắt trêu đùa, “Lại không làm được gì hả?”
“Sao cậu biết?”
Trì Sính hừ lạnh một tiếng, “Tôi thấy thẻ căn cước của cậu ta ở trên giường cậu, đoán ra cậu ta tối qua ngủ ở đây. Nếu cậu làm được gì cậu ta, cậu ta có thể rời khỏi phòng được sao.”
“Con mắt cậu cũng sắc sảo lắm.”
Trì Sính dùng sức vỗ vào mông Quách Thành Vũ một cái.
“Tôi con mẹ nó cũng muốn làm giùm cậu!”
Quách Thành Vũ dùng cánh tay đánh vào phía dưới Trì Sính một cái, hai người vừa nói vừa cười đi đến nhà hàng.
Lúc ăn cơm, Quách Thành Vũ liên tục gấp đồ ăn cho Trì Sính, giống như sợ cậu ăn không đủ no. Thật ra Trì Sính một ngày ba bữa đều rất sung túc, về mặt ăn uống này, Ngô Sở Úy chưa bao giờ miễn cưỡng.
Dù sao, khí lực cũng cơ bản tốt.
Đang ăn, Quách Thành Vũ đột nhiên nhớ tới một việc.
“Ha, nghe nói cậu để Ngô Sở Úy đè hả?”
Trì Sính đem cả ngụm rượu trong miệng nuốt ực xuống bụng.
“Cậu nghe ai nói?”
Quách Thành Vũ không nói, trực tiếp mở đoạn ghi âm lén từ Khương Tiểu Soái cho Trì Sính nghe.
Trì Sính sau khi nghe xong, không nói hai lời, đem rượu còn dư trong ly đổ hết vào miệng.