Tuy điều này chính là lẽ tất nhiên, phương pháp vận hành của thời gian.
…
Dưỡng Tâm điện, bên trong Ngự thư phòng.
Tiêu Lỗi mặc hoàng bào hình vân rồng kim sắc đẹp đến chói mắt. Đây không phải bộ thiết triều buổi sáng. Hắn ta im lặng ngồi trên long án phê duyệt tấu chương. Bao nhiêu chuyện dồn dập vào óc, cộng thêm mấy bản tấu vớ va vớ vẩn này nữa. Quả thật cứ như đang trêu ngươi hắn vậy.
Càng đọc tấu chương, Tiêu Lỗi càng khó thở. Mấy tên quan viên cả ngày lúc nào cũng đi kiếm chuyện. Đều bị hắn giận dữ lần lượt ném từng tên từng tên liệt vào danh sách đen.
Tiền đại tổng quản đứng trong góc phòng, nhận thấy tâm trạng của quân hôm nay đặc biệt không tốt. Gã liền hận không thể nhét đầu vào cổ áo trốn đi, cố gắng giảm thấp sự tồn tại của chính mình.
Khi phê duyệt được một nửa xấp tấu chương trong đống đó rồi, Tiêu Lỗi mới nhắm mắt dưỡng thần một xíu. Hắn nghĩ về gương mặt xinh đẹp của người thiếu nữ nọ đang yên giấc trong Thọ Hy cung, trái tim bỗng chợt trở nên mềm mại hẳn đi.
“Tiền Sửu, giờ là lúc nào rồi?”
Bất chợt bị hoàng thượng đốp cho câu hỏi như vậy, dây thần kinh của Tiền đại tổng quản không khỏi căng ra. Gã ngoan ngoãn trả lời: “Thưa bệ hạ, giờ là (*)giờ Thân rồi ạ.”
(*) giờ Thân: từ ba giờ đến năm giờ chiều.
Tiêu Lỗi nghe vậy khẽ nhíu mày, muộn thế rồi sao? Nhìn đống tấu chương còn thừa trên mặt bàn, hắn bỗng cảm thấy cực lực mệt mỏi. Cái đám quan văn này, cả ngày không có việc gì hay sao mà toàn đem tấu vua mấy cái vấn đề cỏn con khủng khiếp. Chết tiệt! Gạch, gạch, gạch! Ta gạch tên từng người vào danh sách đen.
Làm việc cả chiều mệt rồi, nhưng việc thì vẫn chưa xong. Tùy tiện kéo vạt áo bào đứng dậy, Tiêu Lỗi bước chân ra ngoài. Tiền thái giám thấy vua đi cũng vội chạy theo sau Ngài.
“À, Tiền Sửu! Tối nay trẫm ăn cơm và nghỉ ngơi ở Dưỡng Tâm điện. Sự vụ ngập đầu giải quyết không hết. Miễn quá trình lật thẻ bài chọn phi đi.”
…
Trời đã hạ màn đêm, cửa cung dần dần đóng lại. Tiếng binh lính canh gác đêm thay ca vang lên đầy nhịp nhàng. Nhìn từ trên cao xuống, có vài ba đốm lửa lập loè giữa nơi cung cấm u tối.
Sau (**)giờ Hợi, ánh nến của Dưỡng Tâm điện cũng tắt. Đám phi tần biết đêm nay hoàng thượng sẽ không triệu ai thị tẩm cả, chỉ đành cắn răng ôm gối đi ngủ.
(**) giờ Hợi: từ 9h đến 11h.
Chính điện Thọ Hy cung, Thái hậu Phạm thị tụng một tràng kinh Địa tạng, chú Đại bi xong xuôi. Cuối cùng thì Người cũng đi nghỉ rồi…
Các ma ma đã chuyển Hoàng Dương công chúa sang Hoa Lan điện. Nơi này cũng thuộc Thọ Hy cung của Hoàng Thái hậu. Nhưng đặc biệt trồng cực kì nhiều hoa lan. Cảnh vệ đứng canh gác ở ngoài, bọn hắn đều cố gắng nghiêm túc thẳng lưng lên thực thi nhiệm vụ được giao phó.
Bất chợt lính Giáp quay sang nhìn lính Ất, ánh lửa hai bên cửa bập bùng sau đầu bọn họ. Hắn mờ mịt hỏi: “Này ngươi vừa thấy gì không? Hình như có tấm vải màu trắng vừa bay qua đây?”
Lính Ất cười xùy, lắc đầu: “Ngươi ngáo à? Nãy giờ có cái gì lướt qua đâu!” Đoạn, hắn còn dùng ánh mắt cổ quái nhìn lính Giáp.
Lính Giáp nghe đồng bạn mình châm biếm vậy, bụng giận lắm. Sau đó hắn tự hỏi bản thân, hình như dạo này uống rượu hơi nhiều khiến hắn sinh ra ảo giác chăng?