Những lời này dường như không hề có một chút lòng từ bi nào, hay có ý định gì đó khác, cứ như là phải giết cho bằng được. Trần Viện tuyệt vọng , ông quỳ sụp xuống trước mặt chúng mà lạy lục van xin .
– “cầu xin các người , các người hãy cho con trai ta một con đường sống . Trần Viện này xin lấy mạng mình ra mà đổi cho nó “
Nước mắt đầm đìa, Trần Viện quỳ sụp đó lạy lục. Trần Đú Cần bây giờ mới cảm thấy thương cha mình , ông lam lũ cả đời để cho nó những gì tốt nhất mà ông có thể, nhưng nó lại làm ông bao lần buồn phiền. Lần này ông lại dùng cả tính mạng của mình ra chỉ để đổi cho mạng của nó . Nó ứa nước mắt mà nói.
– ” Phụ thân , con sai rồi , con đã sai rồi”
Lời nói đã quá muộn, liệu còn có thể cứu vãn được không ? Tên mặt sẹo lúc này lại cười lạnh
– ” ha ha ha, chặt đầu ông thì làm cái gì? Ông chỉ là một lão già , chặt đầu ông rồi quan phủ bắt ta thì sao? Nên nhớ, bên trong tờ giấy này là con ông bán mạng chứ không phải ông. Chặt đầu con ông thì được, chứ chặt đầu ông , ta sợ bị quan bắt đi tù à nha”
Nói xong thì lại vung đao lên , đặt lưỡi đao kề ngay cổ Trần Đú Cần , ánh mắt sắc lạnh . Hắn đưa lưỡi lè ra liếm môi một cái tựa như đang thèm mùi máu tanh, trông thật kinh tởm . Trần Đú Cần tưởng chừng đứng tim mà chết, xem ra đã tuyệt vọng . Trần Viện đương nhiên không thể cam tâm nhìn huyết mạch duy nhất của Trần gia bị tuyệt, ông gào lên một tiếng “không…” , lao tới ôm chầm lấy con mình , dùng thân mình che chở cho con . Ông òa khóc .
– ” ta xin các người , ta cầu xin các người. Chỉ cần các người tha cho con ta , các người muốn ta làm gì cũng được”
Lời nói đẫm nước mắt , cũng chỉ vớt vát một chút tia hi vọng mong manh nào đó. Thế nhưng cái hi vọng mong manh này dường như lại là cái bọn chúng muốn . Tên mặt sẹo nhấc lưỡi đao ra, lại cắm phập xuống đất . Hắn ghé sát mặt Trần Viện , khuôn mặt kinh tởm của hắn với nụ cười nhếch mép mà hỏi .
– ” ta hỏi ông một câu, ông nói sẽ làm tất cả , bất cứ chuyện gì để cứu con mình, có đúng không?”
Trần Viện nhìn khuôn mặt sắc lạnh của hắn ,vòng tay lại siết chặt con trai ông hơn, khẽ gật đầu .
– “đúng vậy , chỉ cần các người tha cho con ta , ta sẽ làm tất cả những gì các người muốn, bất cứ chuyện gì các người yêu cầu ta đều chấp nhận”
Tên mặt sẹo liếc ra nhìn hai thằng đàn em , mà hai thằng đàn em cũng nhìn hắn mà gật đầu . Có vẻ như đây mới là mục đích của bọn chúng , tên mặt sẹo lúc này ra lệnh .
– “hai người ở đây canh chừng thằng nhóc này , không được để nó chạy thoát. rõ chưa?”
Hai tên đàn em lập tức gật đầu hô ” RÕ…” một tiếng rất to. Tên mặt sẹo lại quay sang nhìn Trần viện mà hất hàm.
– “muốn cứu con của lão, lão theo ta ra đây”
Nói xong liền đi ra phía sau . Trần Viện run run đứng dậy , không muốn rời con mình . Hai tên Hải và Linh thấy vậy thì trợn mắt hối thúc.
– “còn không mau đi nhanh lên , đại ca ta đổi ý chém đầu con ông bây giờ.”
Trần Viện nghe vậy thì giật nảy mình , lập tức nhấc chân đi theo tên mặt sẹo kia. Trần Đú Cần tưởng như đầu lìa khỏi cổ, bỗng dưng hy vọng sống lại được mở ra khiến nó hi vọng lắm , nó nhìn theo bóng lưng của cha mình mà chờ mong . Thật sự có thể sống sót mà rời khỏi đây hay không đều trông cậy vào ông ấy . Trần Viện theo tên mặt sẹo đi ra sau nhà, rời khỏi nhà bước vào khu vườn phía sau một đoạn thì thấy có một người đàn bà đang ngồi đó . Mụ ta ngồi trên một cái ghế, trước mặt đặt một cái bàn , trên bàn có một ly trà , xem mụ ta trông có vẻ rất thưởng thức. bà ta uống ly trà một cách sành điệu , đặt ly trà xuống sành điệu không kém , rồi vỗ tay xuống bàn, nhìn Trần viện mà nói .
– “lão già , lâu rồi không gặp , lão vẫn khỏe chứ ?”
Trần Viện giật mình khi nhìn thấy người đàn bà ấy. Bà ta đang ngồi đó ,cùng hai tên hộ vệ phía sau , chính là hai tên ngày trước mò tới nhà ông . Và người đàn bà ấy không ai xa lạ , là mụ tú bà ở kỹ viện Thiên Thai . Trong khoảnh khắc giật mình ngơ ngác , ông nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện , chỉ tay về người đàn bà ấy mà tức giận nói .
– “mụ …mụ… chính mụ là người đã giăng bẫy bày ra mọi chuyện này , chính mụ là người đứng sau lưng thao túng tất cả mọi chuyện “
Trước thái độ đó của Trần Viện , mụ tú bà bật cười khanh khách.
– “ta an bài thì đã sao ? Ta giăng bẫy thì đã sao ? Nếu ông quản con ông tốt thì đã không có chuyện này . Nếu con ông không xông vào đánh bạc thì ai làm gì được con ông ? Nếu có trách thì trước tiên hãy trách bản thân ông không biết dạy con, và trách con ông ham mê ăn tiền cờ bạc. “
Trần viện tối sầm mặt lại không nói được điều gì. Mụ nói không sai , mụ nói ông không biết dạy con là đúng . Nếu ông biết dạy con thì con ông đã không hư hỏng thế này. Ông cay đắng lắm , không hiểu mình đã gây thù chuốc oán gì mà bị mụ ta nhắm đến như vậy . Lúc này mụ ta hất hàm ra lệnh, lập tức một tên lấy đâu ra một cái ghế đặt phía trước bàn, đối diện với mụ . Mụ chỉ vào cái ghế mà nói.
– ” lão già, mời ngồi “
Lời nói nghe lịch sự ghớm nhỉ? Trần Viện nhìn mụ mà cảm thấy khốn nạn vô cùng. Ông cũng không từ chối , mặc dù rất căm thù nhưng vẫn lững thững bước lại ngồi vào ghế . Lần này hai người đối diện nhau , cách nhau một cái bàn. Tên mặt sẹo đứng sau lưng Trần viện , vỗ vào vai ông một cái khiến ông giật mình. Hắn cười nhạt nói .
– ” này lão già, lúc nãy ông đã nói là ông sẽ làm tất cả để cứu con trai mình . Bây giờ vị phu nhân này sẽ cho ông một cơ hội, ông hãy biết ơn và nói chuyện cho tử tế vào”
Một cơ hội ư ? Biết ơn ư ? Thật sự quá khốn nạn . Chính lũ này đã giăng bẫy hại gia đình ông, cũng chính lũ này lại bắt ông phải biết ơn chúng vì cái sự khốn nạn của chúng đã dành cho ông. Trên đời này thực sự có chuyện nực cười như vậy sao?
Vậy thì cuối cùng cũng lật bài ngửa , người phụ nữ này thực sự muốn gì ?