Lời vừa dứt, sắc mặt Phạm Hoằng đại biến, vẻ tái nhợt vì tiêu hao quá độ bỗng hiện lên màu đỏ tím như gan heo, lúng túng không thôi.
Khang Tư Nhiên lại ngẩn ra, liền cắn răng nghiến lợi nói:
– Trác Ngưng Ti!
Sắc mặt của hắn cực kỳ thống hận, có thù hận gì cực lớn với nữ nhân Trác Ngưng Ti kia.
Ánh mắt Dương Khai xoay chuyển, mơ hồ hiểu được, cười hì hì nhìn Phạm Hoằng.
Phạm Hoằng cực kỳ không tự nhiên, ánh mắt chạy lung tung, môi run run, như đang thầm mắng ai.
Khi ánh mắt Khang Tư Nhiên nhìn tới, Phạm Hoằng lại đỏ mặt, hận không thể kiếm cái lỗ nào chui vào.
– Lão hủ hiểu rồi! Khang Tư Nhiên cười lạnh. – Thì ra Phạm đan sư quả thật tìm được chỗ tốt hơn, nếu là vậy, không ngài nói sớm, lão hủ sẽ chúc mừng một phen, làm gì phải viện cớ không có?
Phạm Hoằng cắn răng, thẹn quá thành giận nói: – Khang chưởng quỹ nói lời này có ý gì? Chẳng lẽ một tháng trước Phạm mỗ trả giá là giả hay sao? Vì gấp rút chế tạo linh đan cho đan phường, Phạm mỗ mấy lần nôn ra máu, nếu không có Phạm mỗ chống đỡ, Linh Đan Phường đã sớm đóng cửa rồi.
Hắn càng nói càng kích động, dõng dạc hùng hồn một hồi.
Khang Tư Nhiên nghe vậy, nhíu mày thật chặt, hồi lâu sau mới chầm chậm thở dài, cả người như già đi nhiều, khẽ gật đầu: – Phạm đan sư nói không sai, nếu không có ngài chống đỡ, quả thật Linh Đan Phường đã sớm đóng cửa.
– Hừ! Nếu ngươi hiểu được, vậy không cần nói nữa. Phạm Hoằng hừ lạnh. – Phạm mỗ cũng suy nghĩ vì tiền đồ của mình, người không vì mình trời tru đất diệt, chắc Khang chưởng quỹ cũng hiểu. Khang chưởng quỹ, ngài bảo trọng, Phạm mỗ cáo từ!
Dứt lời, Phạm Hoằng đẩy những tiểu nhị cản đường hắn, đi thẳng ra ngoài.
Đợi cho đi ngang qua Dương Khai, hắn quay đầu cười khẽ, có chút hả hê nói: – Sau này ngươi thảm rồi.
Dương Khai nhún vai, không quan tâm.
Khang Tư Nhiên đứng đó, trầm ngâm một hồi, liền quay người đi theo sau Phạm Hoằng.
Bên ngoài Linh Đan Phường, một mỹ phụ ăn mặc có chút hở hang cười hì hì đứng ngoài cửa lớn, bên cạnh có mấy mỹ tỳ, nàng mỉm cười xinh đẹp, tràn ngập phong tình, làn da trắng tuyết hở ra cũng khe rãnh nõn nà như ẩn như hiện thu hút ánh mắt vô số võ giả đi ngang qua.
Nàng không chút để ý, mà lại hưởng thụ ánh mắt của những nam nhân đó, thỉnh thoảng nháy mắt đá lông nheo xung quanh, làm cho nhiều nam nhân điên đảo thần hồn.
Phạm Hoằng vội vàng đi ra từ Linh Đan Phường, tới cạnh mỹ phụ, nhỏ giọng nói: – Không phải đã nói ta sẽ qua hay sao, bây giờ ngươi đến đây là thế nào?
Trác Ngưng Ti cười duyên, môi đỏ mấp máy nói: – Sao vậy chứ, người ta đích thân tới đón ngươi, chẳng lẽ còn không được?
– Nữ nhân này… ôi! Phạm Hoằng tràn đầy bất đắc dĩ.
Trác Ngưng Ti nói: – Nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm, ngươi che giấu nhất thời, chẳng lẽ còn giấu được cả đời. Nói lại, chỉ là đổi chỗ luyện đan mà thôi, có gì xấu đâu chứ?
Phạm Hoằng sắc mặt âm trầm, không đáp lại.
Hắn biết Trác Ngưng Ti đến đây không phải vì nghênh đón mình, mà là muốn đả kích sĩ khí Linh Đan Phường còn mình chỉ là con cờ vừa lúc bị Trác Ngưng Ti lợi dụng mà thôi.
Cho nên hắn biết mình nói gì cũng vô dụng.
Hai người đang nói chuyện, Khang Tư Nhiên đi ra, ánh mắt như phun ra lửa trừng mỹ phụ duyên dáng kia.
Trác Ngưng Ti chợt kêu to, tay vỗ ngực: – Ánh mắt của Khang chưởng quỹ thật là dữ quá à, như muốn ăn luôn thiếp thân vậy, nhưng mà Khang chưởng quỹ, ngài lớn tuổi như vậy, còn được không đó?
Nói tới câu cuối, nàng lại che miệng cười duyên.
– Trác chưởng quỹ! Khang Tư Nhiên căn bản không bị mỹ sắc của nàng lay động, chỉ cười lạnh: – Thật là thủ đoạn, lão hủ cực kỳ bội phục.
– Ui nha, Khang chưởng quỹ nói vậy có ý gì, thiếp thân nghe không hiểu được. Trên bàn tay mảnh mai của Trác Ngưng Ti bỗng nhiên xuất hiện một cây quạt, nhẹ nhàng phe phẩy.
– Đều là người hiểu chuyện, cần gì giả hồ đồ, nhưng mà Trác chưởng quỹ nghĩ rằng như vậy có thể làm Linh Đan Phường ta đóng cửa, vậy ngươi sai hoàn toàn rồi. Khang Tư Nhiên cười lạnh không thôi.
– Ha ha… Trác Ngưng Ti cầm quạt cung nữ che môi nhỏ, mắt nhìn vào Khang Tư Nhiên nói: – Thiếp thân còn nhớ trong tay Khang chưởng quỹ chỉ có 3 vị luyện đan sư cấp Hư Vương, có điều hiện tại hình như đều đi Đan Khí Các của thiếp thân rồi, chẳng lẽ bản thân Khang chưởng quỹ cũng là Đan Đạo đại sư, muốn đích thân mặc giáp ra trận? Lão gia tử ngài tuổi không nhỏ, phải chú ý bảo trọng thân thể đó.
– Hừ! Phong Lâm Thành lớn như vậy, ngươi cho là khó tìm luyện đan sư cấp Hư Vương lắm sao? Khang Tư Nhiên nghe vậy liền cười.
Trác Ngưng Ti ngạc nhiên, nghi hoặc hỏi: – Chẳng lẽ Khang chưởng quỹ còn có đan sư khác?
Phạm Hoằng kề lại gần, nói nhỏ bên tai Trác Ngưng Ti.
Trác Ngưng Ti nhíu mày, ánh mắt lập tức chuyển sang người Dương Khai, lập tức sáng ngời, cười duyên nói: – Vị đan sư đại nhân này, xin hỏi quý tính.
– Dương!
– Thì ra là Dương đan sư, thiếp thân có lễ.
Trác Ngưng Ti mỉm cười, nói: – Dương đan sư còn trẻ tuổi, tu vi không kém, còn hiểu luyện đan, thật là làm thiếp thân hết sức ngưỡng mộ.
– Người ngưỡng mộ ta trước giờ đều không thiếu. Dương Khai cười ha ha.
Trác Ngưng Ti ngừng trệ, có vẻ không ngờ Dương Khai lại vô sỉ như thế, nhưng cũng không để ý, vẫn tươi cười nói: – Vậy không biết Dương đan sư có hứng thú đến Đan Khí Các luyện đan, thiếp thân có thể cho Dương đan sư…
– Trác Ngưng Ti!
Nàng chưa nói hết lời, Khang Tư Nhiên đã giận dữ rống lớn.