Ngọc Hành nói: “Nếu không giải thích rõ ràng chuyện này với bọn ta thì đừng hòng yên thân!”
Bảy người chờ tới lúc này mới nói là vì biết rõ trong số những người ở đây, không chỉ có bảy người họ đối địch với Trương Thác, mà cũng có người của Hội Thần Ẩn đối địch với Trương Thác.
“Ma Y, tôi phải nói một lời công đạo” Quản sự của nhà họ.
Tiết lên tiếng: “Chúng tôi kính trọng Sở Thanh đại nhân. Sở Thanh đại nhân khâm định ứng cử viên thế nào chúng tôi cũng sẽ không hỏi han, nhưng về sau ứng cử viên này sẽ dẫn dắt toàn bộ đại lục Đông Phương, nếu tâm thuật bất chính thì dù thực lực mạnh đến mấy cũng không có đức đảm nhiệm vị trí giáo chủ của đại lục Đông Phương”
“Đúng!” Uemura Otoha cười lạnh: “Đông Hòa các người có câu có tài mà không có đức thì là người vô dụng. Nếu một kẻ làm lơ quy tắc của Hội Thần Ẩn đảm nhiệm chức giáo chủ của đại lục Đông Phương thì ta sẽ phản đối đầu tiên”
“Nhà họ Kim chúng tôi cũng không đồng ý”
“Ma Y đại nhân, mặc dù tôi người nhỏ lời nhẹ, nhưng chuyện này thực sự không hợp quy củ” Có người trong thế lực nhỏ lên tiếng, họ đứng trong một đội ngũ khác.
Thấy nhà họ Tiết và nhà họ Kim đứng ra nói chuyện, Ma Y’ không hề cảm thấy bất ngờ. Hiện tại họ chỉ hận không thể túm được một nhược điểm đẩy Trương Thác xuống vực sâu mới tốt. Đông Phương Vân Khởi và Tân Phúc đứng trong đám đông, cũng cau mày, nếu bị chụp mũ không tuân thủ quy tắc của Hội Thần Ẩn, thậm chí ngang nhiên khơi mào chiến tranh giữa luyện khí giả thì thân phận ứng cử viên của Trương Thác sẽ không thể bảo đảm. Cho dù đại lục Đông Phương có địa vị trên cả mấy châu lục khác, nhưng tổng bộ Hội Thần Ẩn sẽ không ngồi yên bỏ mặc chuyện này.
“Bảy vị đạo hữu xin cứ yên tâm” Ma Y chỉ còn cách kéo dài thời gian. Bà ta hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, phải chờ hỏi Trương Thác thì mới tiện xử lý: “Hiện giờ ứng cử viên đang bế quan dưỡng thương. Bảy vị đạo hữu tạm thời nghỉ ngơi trên đảo một lát, chờ ứng cử viên xuất quan, tôi sẽ có một câu trả lời vừa lòng cho bảy vị”
Thiên Xu hừ lạnh: “Ma Y, tôi cảnh cáo bà đừng có giở trò, nếu Hội Thần Ẩn các người thật sự không để mắt tới Cửu Cục thì Cửu Cục bọn ta cũng không phải mặc cho người khác xâu xé. Nếu phát động chiến tranh thì ta nghĩ bà còn chưa thể gánh vác trách nhiệm được đâu! Chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, Thiên Xu phẩy tay áo dẫn theo sáu người còn lại rời đi. Mục đích của họ đã đạt được, không cần họ làm gì, chỉ cần lôi chuyện này ra nói thì Hội Thần Ẩn Đông Châu tự nhiên sẽ rối loạn, thiếu gì người muốn đối phó với Trương Thác.