Nở nụ cười một tiếng, Nhiếp Vân vận chuyển Thiên Nhãn, tinh tế quan sát.
Thời gian nháy con mắt liền nhìn hết đảo một lần.
– Ở chỗ nào? Không tệ, ba người bọn họ liên thủ thật đúng là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi!
Rất nhanh tìm được bọn người La Thắng.
Bọn hắn ba cường giả một ngàn Đại Đạo liên thủ, ở trên đảo quả thực là quét ngang, người khảo hạch khác chỉ cần gặp gỡ liền bị đánh chết, không có chút chỗ trống phản kháng nào.
– Để cho bọn hắn trước giết đã, ta ở chỗ này ngồi đợi kết quả!
Thấy ba người bọn họ hung hăng càn quấy đến cực điểm, không ẩn dấu thực lực chút nào, Nhiếp Vân vốn muốn động thủ liền ngừng lại.
Dù sao Bách Nhân Đảo muốn chấm dứt, thí luyện giả phải chết chỉ còn lại ba người, nếu như hiện tại giết bọn họ, những người khác giao đấu còn thừa lại hai người còn không biết phí bao nhiêu thời gian, không bằng ở đây ngư ông đắc lợi, chờ bọn hắn giết sạch mọi người lại nói.
Trong nội tâm đang suy tư, đột nhiên khóe miệng giương lên.
Hắn không muốn giết người khác, không có nghĩa là người khác không muốn giết hắn, lúc này rõ ràng có một tên lặng lẽ từ phía sau tiềm qua.
Thằng này thoạt nhìn thực lực chỉ có năm trăm Đại Đạo, nhưng động tác nhẹ nhàng tựa như hơi gió, nếu không phải hắn có được Thiên Nhãn, Thiên Nhĩ, căn bản phát giác không được!
Sưu sưu sưu!
Sợ Nhiếp Vân phát hiện, hắn bay bổng tới gần, chẳng những không có một chút động tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng không có.
Chỉ từ chiêu tiềm hành này, Nhiếp Vân đã biết rõ thằng này là cao thủ, chỉ sợ thường xuyên làm một ít sự tình lén lút, giết người cướp của.
– Tốt rồi, đừng ẩn dấu, xuất hiện đi!
Thấy hắn cách mình càng ngày càng gần, Nhiếp Vân cười quay người.
– A…
Người này đang muốn đánh lén, thấy Nhiếp Vân phát hiện rõ ràng ngay cả chiến đấu cũng không, thấp giọng hô một tiếng, quay người bỏ chạy.
– Trốn? Nhát gan như vậy làm sao sát nhân!
Khẽ cười một tiếng, Nhiếp Vân tiến về phía trước một bước kéo dài qua mấy chục thước khoảng cách đi vào trước mặt hắn, ngăn trở đường đi.
– Chết!
Đó là một gia hỏa hình thể nhỏ gầy, thấy Nhiếp Vân thoáng một phát bước ra khoảng cách xa như vậy, dọa đến sắc mặt thay đổi, biết rõ gặp cao thủ, bàn tay mạnh mẽ đấm đến.
Nắm đấm đi tới, trong khe chỉ phóng ra hào quang lam u u, xem xét liền biết rõ có kịch độc.
– Nằm xuống đi!
Đối với công kích của hắn, Nhiếp Vân không ngăn cản, cánh tay đột nhiên duỗi dài.
BA~! tát tới.
Nắm đấm của đối phương còn chưa tới đến trước mặt, trên mặt liền tê rần, té ngã trên đất.
– Đừng giết ta…
Bị một tát rút trở mình, gia hỏa này biết rõ người trước mắt căn bản không phải hắn có thể ngăn cản, vội xin tha.
– Không giết ngươi? Lý do!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.
Dù sao Bách Nhân Đảo cần ba danh ngạch, lưu lại một hai cái cũng không sao cả, ngược lại giết toàn bộ, nhất định sẽ khiến cho cường giả chú ý, phiền toái không nhỏ.
– Ta có danh ngạch phù lục mà Quy Khư Hải tuyển bạt, ta có thể trực tiếp tặng thứ này cho ngươi!
Gia hỏa kia vội nói.
– Phù lục Quy Khư Hải tuyển bạt?
– Quy Khư Hải là một trong các tông môn lớn nhất, một vạn năm mới công khai tuyển bạt đệ tử một lần, một khi có thể trở thành đệ tử hạch tâm, tài nguyên tu luyện vô số, nhất định có thể trở thành cường giả tuyệt đỉnh…