Thấy cô ngủ say, Cố Thành Trung đau lòng sờ sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò đi rất nhiều của cô.
Trong ánh mắt anh là sự đau xót xen lẫn sự đau khổ.
Chính lúc này điện thoại anh vang lên, là một số điện thoại quen thuộc.
Anh do dự một lát rồi lựa chọn bắt máy. ; “Người tôi đã tìm được rồi, anh xác nhận phải làm thế thật sao?”
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói lạnh lùng kèm theo chút khó chịu.
“.”
Cố Thành Trung chìm vào trong sự im lặng rất lâu vân chưa thấy lên tiếng trả lời.
Đối phương quát lớn: “Cố Thành Trung, rốt cuộc anh có phải đàn ông không vậy hả? Lúc đầu tôi nguyên vẹn giao cô ấy cho anh mà anh đối xử với cô ấy thế sao? Anh có biết chuyện này đối với cô ấy nguy hiểm đến nhường nào không?”
“Lần nào anh tìm đến tôi cũng giúp anh làm việc, anh biết rõ nguyên nhân má, tôi không phải vì anh mà là vì cô ấy, tôi biết cho dù tôi có làm gì thì cũng không có cách nào thay thế được vị trí của anh trong lòng cô ấy, tôi chỉ đang làm việc vô ích nhưng tôi vẫn giúp anh.”
“Cho dù tôi không có được cô ấy nhưng tôi vẫn muốn cô ấy sống tốt! Lúc đó anh hứa với tôi cái gì, nào là sẽ không để cô ấy xảy ra chuyện gì, sẽ thề chết bảo vệ cô ấy, đây chính là thứ gọi là tình yêu của anh sao?”
“Đúng vậy…đây chính là khái niệm tình yêu của tôi.”
Cố Thành Trung im lặng hồi lâu mới lên tiếng và đau khổ nhắm mắt lại.
Dưới ánh trăng soi sáng, giọt nước mắt ấm nóng bất giác rơi xuống.
Giọng nói anh trầm thấp khàn khàn, dày dặn vô cùng.
Anh mở mắt ra lần nữa và dùng ánh mắt dịu dàng nhìn về phía cơ thể nhỏ bé đang ngủ say trên giường.
Cô nằm nghiêng người và cuộn tròn lại.
Anh có thể chịu đựng phong ba bão táp nhưng cô thì không thể chịu được.