“Tôi biết các bạn muốn hỏi gì.” Joshua nghiêm túc đáp, “Bọn tôi đã ở bên nhau rồi, cho chúng tôi một chút không gian riêng tư, được không?”
Các fan la hét rầm trời, cuối cùng không nhịn được còn chụp vài tấm hình, lúc này mới chịu bỏ qua cho họ, cùng đưa mắt nhìn hai người lên taxi.
Cảnh tượng này đã bị ghi hình, hôm nay đang bay phấp phới trên trang đầu diễn đàn, có lẽ các trang tin tức khác cũng đưa tin rồi, dù sao Liên Minh Cơ Giáp được hoan nghênh nhiệt liệt, đã vậy đây còn là chủ đề liên quan tới cựu đội trưởng Phượng Hoàng và ngôi sao mới của Tinh Diệu, chẳng cần nghĩ cũng biết bài báo sẽ rất được chú ý.
Bạch Thời chớp mắt mấy cái, chợt nhớ tới một sự kiện, nhìn đại ca vừa ra khỏi phòng tắm, hỏi: “Nhị ca bị Thừa Viêm ép buộc cấy da nhân tạo khác, sau đó đã đổi lại khuôn mặt cũ ở sao Mê Điệt đúng không? Cho nên Joshua đã nhìn thấy khuôn mặt thật của nhị ca?”
“Có lẽ.”
Mặc dù Bạch Thời biết Joshua trả lời fan như vậy chỉ để tránh phiền toái, nhưng vẫn không kiềm nén được phải đưa video cho đại ca xem, hỏi: “Anh nói có khi nào Joshua thích nhị ca rồi không?”
“Chắc là không.” Tống Minh Uyên thay quần áo xong, ôm ngốc manh vuốt ve một lát, kéo cậu xuống lầu ăn cơm.
Đám Joshua cũng đã dậy, đang ngồi trong phòng ăn. Bạch Thời âm thầm dò xét, phát hiện hai người kia hoàn toàn chẳng có gì khác thường, cực kỳ bình thản, có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, quả nhiên người bên cạnh nam chính đều là trai thẳng hết.
Nếu Velar đã đích thân tới tìm nọ, vậy thì bọn họ sẽ không về trước nữa, mà ở lại chờ đợi, sau đó cùng quay về đế đô. Việt Tu và Tống Minh Kiệt thì có công việc, sau khi tiểu đội của Tống đại ca trở về liền ném nơi này cho anh, hai người bọn họ về trước.
Mấy ngày lại trôi qua, các đội ngũ khác lục tục tập hợp trên sao Mê Điệt, chỉ duy có Velar là không thấy bóng dáng, Tống Minh Uyên nhìn về phía huấn luyện viên Trình, nhờ hắn liên lạc một chút, sau đó nghe nói vẫn đang trên đường, gật gật đầu, kiên nhẫn chờ.
Lúc này, Velar đang ngồi trong một khách sạn nào đó trên khu vực không ai quản lý, hắn nhìn người đang ngồi ở ghế sô pha đối diện, dịu dàng hỏi: “Cậu xác định là hắn?”
Thừa Viêm lắc ly rượu hai vòng, lia mắt nhìn khuôn mặt mà y cực kỳ chán ghét trong tấm ảnh, nói: “Chắc chắn, ông chủ trước của tổ chức bị hắn giết, bởi vì ông chủ bắt tộc nhân của tên con lai này.”
Khóe miệng Velar giữ nguyên nụ cười thích thú lờ mờ, giọng điệu không thay đổi: “Cậu cũng chắc chắn hắn là con lai?”
Thừa Viêm uống một ngụm rượu: “Đương nhiên, tôi có kha khá hứng thú với hắn, cậu biết hắn?”
“Không gọi là biết, chỉ nghe tên.”
Thừa Viêm ừ một tiếng, dần dần đổi chủ đề: “Nói việc chính, kỹ thuật của chúng tôi đang tiến bộ không ngừng, tôi tin trong tương lai gần có thể phá vỡ giới hạn gene, về sau sẽ có hy vọng thăng cấp nhờ thuốc, nếu cậu có ý định, chúng ta có thể hợp tác.”
Velar mỉm cười: “Tôi sẽ xem xét.”
Thừa Viêm cũng không miễn cưỡng, đưa mắt tiễn hắn ra ngoài, y đứng trước cửa tổ tiếc tục uống rượu, nhìn làn mây mỏng bay ngang qua cửa sổ trên tầng cao, sung sướng nheo mắt lại.
Tâm phúc tiễn người về xong, thắc mắc hỏi: “Chúng ta không thiếu tài chính, vì sao lại phải kéo hắn nhập bọn?”
“Bởi vì thân phận của hắn không tầm thường.” Thừa Viêm đáp, dừng một chút, ra lệnh, “Gần đây nhớ lưu ý hai tên cấp cao bất mãn với việc tôi tiếp quản, cần thì giết, tránh phiền toái sau này, còn nữa, mau chóng phái người của chúng ta tới, phải tiếp quản hoàn toàn tổ chức này.”
“Vâng.”
Thời điểm Velar tới sao Mê Điệt, Bạch Thời đang thương lượng với đại ca về việc sắp xếp cho con cá nào đó, dù sao ở đế đô bọn họ rất nổi tiếng, tự nhiên dẫn một người về nhà sẽ gây chú ý, đã vậy con cá này còn nghiên cứu về gene, thứ có liên quan tới con lai, cho nên nhất định phải cẩn thận bí mật một chút.
Thực ra thì mẹ cậu là người thuộc tộc thú, đưa hắn tới chỗ ba mẹ là một lựa chọn không tồi, nhưng Bạch Thời cứ có cảm giác nơi đó khá mẫn cảm, suy nghĩ một lát, chợt nhớ tới một người, bèn nói: “Tới chỗ Tam Vạn được không?”
Trước mắt, Kim Tam Vạn đang ở hành tinh phồn hoa thứ hai của tinh hệ Bell, nơi này sinh hoạt rất tiện lợi, hơn nữa người của đại ca cũng ở đó, nếu xảy ra vấn đề gì có thể xử lý kịp thời, quan trọng là… Chẳng mấy ai biết Kim Tam Vạn là người của cậu, giao con cá nào đó cho Tam Vạn là giải pháp không thể tốt hơn.
Tống Minh Uyên không có ý kiến, nghe nói Velar đã tới liền bảo hắn nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau sẽ rời khỏi sao Mê Điệt.
Velar nhìn Tống Minh Uyên, hỏi: “Mấy tháng qua các cậu đi đâu, A Bạch và đám Joshua không sao chứ?”
“Không sao.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Tôi và A Bạch có chút việc trên đường, cho nên không đi cùng phi thuyền với các cậu được.” Tống Minh Uyên nói, “Các cậu đi trước, mấy ngày nữa chúng tôi sẽ trở lại đế đô.”
Velar lại nhìn anh, cuối cùng không hỏi gì thêm, chỉ mỉm cười ừ một tiếng.
Trải qua mấy năm phát triển, tập đoàn Thiên Việt đã sớm chiếm được một vị trí trong hàng ngũ xí nghiệp đông đảo trên hành tinh, trụ sở chính đã đổi sang nơi khác, trên cơ bản thì Bạch Thời chưa tới bao giờ, nhân viên hoàn toàn không biết cậu, cũng may có Tống Minh Uyên đi theo, nhờ vậy mới qua cửa trót lọt.
Bạch Thời đã quen kín tiếng, lúc biết đại ca muốn đi thẳng tới phòng làm việc của chủ tịch, liền vẫy vẫy tay, đi tìm Tam Vạm trước.
Mặc dù Kim Tam Vạn đã gia nhập Thiên Việt, nhưng hắn bắt đầu từ việc quản lý một chi nhánh nhỏ, dự định dần dần rèn luyện va chạm nhiều hơn. Bạch Thời có chút bất mãn với việc này, phải biết Tam Vạn là tổng giảm đốc của công ty bưu kiện đó nha, sao nhân tài như vậy lại không được trọng dụng. Cậu đang định sửa đổi, ai ngờ lại bị Tam Vạn ngăn cản, hắn nói phải làm quen với nghiệp vụ trước, sau đó mới lên chức, Bạch Thời nghe vậy đành thôi.
Bạch Thời đi xuống bậc thang, tìm người hỏi phòng làm việc của Tam Vạm, từ xa xa đã thấy Tam Vạn đang thương lượng công việc với người ta, sau đó người nọ lên giọng quát: “Cậu bị sao thế? Không phải tôi đã nói phải sửa như vậy sao? Cậu có muốn làm việc nữa không?!”
Kim Tam Vạn đẩy đẩy kính, định mở lời trình bày rõ ràng, nhưng mấy lần lên tiếng đều bị tiếng quát chặn họng, đành im lặng nhìn người nọ, để người này nói cho xong. Đối phương tưởng hắn bị khí thế của mình làm câm miệng, ném cặp văn kiện qua: “Sửa cho tôi, hôm nay phải nộp ngay!”
Bạch Thời không nhìn được nữa, tiến tới phía trước nói: “Ông nghe anh ấy nói một chút không được hả? Nhỡ ý kiến của anh ấy có lý hơn thì sao?”
Kim Tam Vạn khẽ giật mình, nở nụ cười: “Sao em lại tới đây?”
“Tới thăm anh một chút, ông ta là ai?”
“Phó giám đốc Lý.”
Bạch Thời đáp lời, đang định lên tiếng đã thấy người trước mắt tiếp tục nổi giận, nhìn về phía Kim Tam Vạn: “Đây à bạn của cậu? Vào bằng cách nào? Không biết bây giờ là giờ làm việc sao?”
Bạch Thời cảm thấy nếu người này không phải thiếu tình cảm thì chính là khó chịu với Tam Vạn, hỏi: “Ông thật sự là phó giám đốc Lý? Ông cảm thấy cãi nhau trước mặt bao nhiêu nhân viên như vậy có phù hợp không? Không hiểu chút lễ phép được à?”
Người trước mắt liếc cậu một cái: “Cậu quản tôi?”
“Đúng, là quản ông.”
Người nọ cười lạnh: “Cậu tưởng cậu là ai? Chủ tịch chắc?”
Bạch Thời yên lặng yêu hóa một giây, mặt liệt nói: “Tam Vạn, tới phòng thư ký bảo họ đưa thông báo, hôm nay em muốn mở cuộc họp.”
Kim Tam Vạn nín cười: “Được.”