“Về sau con học ở thư viện Huệ Nguyên của Xuân Huệ phủ, mỗi khi đến ngày hưu mộc, con chọn thời cơ thích hợp đi ra đoạn sông lớn ở ngoại thành, đọc sách cho con cá trắm này nghe.”
Doãn Thanh kinh ngạc, chỉ tay vào mũi mình.
“Con ạ?”
Con cá trắm dưới nước lại “Ba… Ba… Ba…” một hồi.
Vẻ mặt Kế Duyên bình tĩnh, nhìn lại Doãn Thanh. Cậu có một thân linh tính nội liễm chảy vòng quanh trong cơ thể, tâm khiếu còn có chút mơ hồ. Hắn ý vị thâm trường nói.
“Đúng vậy. Người dưỡng tâm linh lung đều làm việc thiện, hãy giúp cho con cá trắm này bớt đi đường vòng.”
Thấy Kế tiên sinh nghiêm túc nói chuyện, Doãn Thanh cũng không từ chối nữa, nhẹ nhàng nói một tiếng “Được”.
Ở bên kia, dĩ nhiên Hồ Vân và cá trắm cũng nghe cuộc đối thoại của Kế Duyên và Doãn Thanh. Tuy con cá chưa luyện hóa được xương ngang nhưng thời gian nó tu hành ở đoạn sông này cũng không ngắn, cho nên nó nghe hiểu tiếng người một chút, ít nhất những lời vừa rồi cũng không khó hiểu lắm.
Vì vậy, Kế Duyên lại trịnh trọng nhìn xuống sông, hỏi thăm nó.
“Vừa rồi chúng ta chỉ là bàn luận đơn phương. Nếu như ngươi không muốn cũng không cần để trong lòng.
Nói xong, hắn thu dọn mấy cái bát và nồi đất, lại đến bên thuyền múc một ít nước dùng để giội tắt than củi còn sót lại trong bếp lò. Hắn nhìn ra mặt sông xung quanh xa xa một chút. Đêm nay, nơi này chỉ có thuyền của bọn hắn lưu lại.
“Được rồi. Trời đã tối. Các ngươi muốn làm gì thì làm, ta đi nghỉ trước đây.”
Dứt lời, hắn quay trở lại khoang thuyền, buông rèm che phía trước xuống một nửa.
Doãn Thanh ở bên ngoài cùng nói chuyện với một cáo một cá một lát, cậu thấy mệt nên cũng đi qua mạn thuyền bên kia tiểu tiện, rồi vào khoang thuyền đi ngủ. Chỉ còn Hồ Vân và con cá trắm ở bên ngoài tiếp tục nói lung tung với nhau.
“Cá trắm nhà ngươi có biết không, ở Ngưu Khuê Sơn quê ta có một con cọp lớn vô cùng, vô cùng hung ác. Cái miệng rộng vậy nè, ngươi cũng không đủ cho gã nuốt đâu… Kế tiên sinh còn có một con chim giấy kỳ quái. Doãn Thanh nói là Kế tiên sinh gấp nó lúc ngài đang buồn chán đấy. Ta hoài nghi đó là Chướng Nhãn Pháp, bên trong nhất định là một con chim đã thành tinh…”
“Ba. . . Ba. . . Ba. . .”
…
Tờ mờ sáng ngày hôm sau, người lái thuyền đã tỉnh lại.
“Ôi a~~~”
Gã ngáp một cái, duỗi thẳng lưng, chỉ cảm thấy tinh khí dồi dào, nguyên khí tràn đầy. Chân khí toàn thân lưu động càng thêm trôi chảy. Những mệt mỏi tích góp mấy ngày trước cũng biến mất không thấy.
“Quào. Canh cá của Kế tiên sinh đúng là canh dược cực kỳ bổ dưỡng. Ta chưa từng nếm thử loại thuốc bổ nào có hiệu quả thần kỳ như vậy. Sơn Vương Sâm chỉ sợ cũng kém hơn nhiều. Loại này không biết bao nhiêu tiền đây…”
Gã đứng lên, súc miệng rửa mặt. Sau đó, gã bước ra khỏi khoang thuyền. Hai cánh cửa còn đóng, có lẽ hai vị khách vẫn đang ngủ.
Hán tử nhà thuyền đi ra mạn thuyền, xách bếp lò lên. Gã phát hiện ra nồi đất và chén đã được rửa sạch. Nhìn một chút bên ngoài cửa khoang, bát đũa được dùng để ăn uống đêm qua cũng được rửa sạch rồi phơi ở bên ngoài.
‘Đây mới là người đọc sách chứ!’
Nghĩ như vậy, gã một tay nhấc bếp lò, đặt đũa muỗng vào trong nồi đất, rồi đặt nồi đất lên trên bếp. Tay kia nâng một chồng chén lớn chén nhỏ. Gã đi theo lối cũ hướng ra mạn thuyền bên ngoài, rồi trở lại khoang thuyền.
Gã nhóm lửa cho bếp lò đất sét, nấu một đống lộn xộn. Sau đó, người lái thuyền lấy mảnh trúc và một ít cỏ tranh khô, đi đến đuôi thuyền, cởi quần rồi ngồi xổm xuống.
“Tõm tõm…” một tiếng, một ít vàng mềm rơi xuống nước. Dưới đáy nước có một đạo thanh ảnh chạy trốn thật xa…
Nửa canh giờ sau, Kế Duyên và Doãn Thanh lần lượt đứng dậy, cùng chào hỏi nhà thuyền. Sau đó, bọn hắn mới lấy dưa muối trong vạc ở trên thuyền ra ăn với cháo.
Lúc này hán tử đã rửa mặt, ăn cơm xong, ngay lập tức bắt đầu chèo thuyền, xuôi thuyền tiến về Xuân Huệ phủ.
Tâm tình gã thật tốt, còn hát “Hò ơ~~ Hò ơ~~”. Nghe âm điệu này, suýt chút nữa trong lòng Kế Duyên hát theo bài ‘Tây Hồ cảnh đẹp tháng ba’ rồi.
Khoảng buổi chiều của hai ngày rưỡi sau, thuyền nhỏ đã đến đích, dừng ở bến tàu bên ngoài Xuân Huệ phủ. Lần này, Kế Duyên lại được nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt trên sông nước, so với Thông Thiên giang bên ngoài Kinh Kỳ phủ thì ít nhộn nhịp hơn nhưng lại có sinh cơ và ý “xuân” hơn mấy phần.
Hán tử không muốn lấy thuyền phí của Kế Duyên và Doãn Thanh. Nếu nói đêm đó uống Thiên Nhật Xuân, gã còn có thể giả ngu, nhưng canh cá kia chính là thứ chỉ có thể ngộ không thể cầu, giá trị còn cao hơn phí thuê thuyền nhiều.
Kế Duyên thấy hắn khăng khăng như vậy, cũng không khuyên bảo nhiều. Hắn nói cám ơn rồi dẫn Doãn Thanh vào phủ thành Xuân Huệ phủ.
So với lần trước, lúc này hắn cũng không được tính là quen đường quen ngõ. Chẳng qua, thư viện Huệ Nguyên cũng khá nổi tiếng ở Xuân Huệ phủ, nên tìm ra địa chỉ không quá khó khăn.
Xem như hắn dẫn Doãn Thanh và Hồ Vân đi dạo một vòng trong thành, ngắm đủ màu sắc rực rỡ nơi đây, để cho Doãn Thanh làm quen với hoàn cảnh mới một chút.
Vì không muốn Hồ Vân tạo ra phiền toái không cần thiết ở trong thành nên Kế Duyên còn đặc biệt đeo lên người nó một thẻ bài nhỏ bằng khối âm mộc mà lần trước Thành Hoàng Xuân Huệ phủ đưa cho Doãn phu tử. Mặc dù Nhật Dạ Tuần Du có nhận ra thần thông của xích hồ, bọn họ cũng sẽ không lập tức ra tay.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng ấp ủ một kế hoạch có chút tinh quái, để cho Hồ Vân hiểu được cuộc sống đau khổ của yêu tu là gì, ví dụ như cho nó tiếp xúc với lão Quy kia, lúc đó mới biết rõ tốt xấu.