“Các ngươi thực sự muốn phát động chiến tranh với Đông Hồ hay sao?”
Thác Bạt Thuần Chiếu gật đầu :
“Đông Hồ, Bắc Hồ vốn là một chỉnh thế, người Hồ chúng ta sớm muộn cũng phải thống nhất, hiện giờ thời cơ đã chín muồi. “
Ta mỉm cười nói :
“Mong rằng Đại Khang và Bắc Hồ vĩnh viễn có thể hòa bình. “
Thác Bạt Thuần Chiếu dùng ánh mắt sáng quắc nhìn về phía ta nói :
“Ngươi tin câu ngươi vừa nói hay sao?”
Ta ngơ ngác, không biết hắn có ý gì .
Thác Bạt Thuần Chiếu nói :
“Người Hồ chúng ta có một câu nói, từ trong ánh mắt có thể đọc được nội tâm, từ trong ánh mắt của ngươi ta có thể nhìn thấy, chí hướng của ngươi không dưới ta đâu. “
Ta hứng thú nói :
“Vậy thì thái tử cho rằng, chí hướng của ta như thế nào?”
Thác Bạt Thuần Chiếu cười nói :
“Nói ra thì đúng là không có lịch sự cho lắm, nhưng mà ta có một dự cảm, sẽ có một ngày, hai người chúng ta sẽ gặp lại trên sa trường!”
Trong lòng ta không khỏi chấn động, thật ra ta cũng hiểu được điều này, nếu như Bắc Hồ thành công đánh bại Đông Hồ, lãnh thổ quốc gia của bọn họ sẽ kéo dài một dải phương bắc, bước tiếp theo chính là xâm nhập Trung Nguyên .
Nếu như Thác Bạt Thuần Chiếu trở thành đại hãn thống nhất Hồ Quốc, mà ta lại trở thành bá chủ Trung Nguyên, giữa chúng ta chắc chắn có cảnh đối mặt này .
Ta giơ túi rượu lên, nói :
“Mong rằng chúng ta sẽ không có ngày đó. .. “
Khi trở lại doanh truớng Sở Nhi vẫn chưa ngủ, đang thức đợi ta .
Ta mở cánh tay, muốn ôm nàng vào lòng, nhưng lại bị Sở Nhi tránh đi, nàng cầm bát canh giải rượu, nói :
“Uống đi đã!”
Trong lòng ta cảm thấy ấm áp, Sở nhi đúng là rất quan tâm tới ta, chợt nhớ tới Dao Như nhiều lần vì phụ huynh (cha, anh) phản bội ta, trong lòng ta cảm thấy phiên muộn dị thường . Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn
Sở Nhi nhẹ giọng nói :
“Làm sao vậy?”
Ta ôm nàng đi tới bên giường, nói :
“Đi ngủ rồi nói!”
Sở Nhi quyến rũ liếc mắt nhìn ta nói :
“Huynh ở trên giường, có bao giờ thành thật đâu?”
Ta cười nói :
“Hôm nay Dận Không nhất định đường hoàng hầu hạ vương phi nghỉ ngơi!”
Chúng ta ôm nhau chui vào trong túi ngủ bằng gấm, ta không nói với nàng chuyện của Dao Như, mà đem những lời của Thác Bạt Thuần Chiếu lúc nãy kể lại với nàng .
Sở Nhi nói :
“Thác Bạt Thuần Chiếu này đúng là một nhân vật lợi hại, hắn lợi dụng chuyện cưới hỏi với Đại Khang, miễn trừ đi một nỗi phiền ở hậu phương, toàn lực đánh Đông Hồ. Đợi khi hàng phục được Đông Hồ, thì sẽ dồn toàn bộ lực lượng đánh bại từng nước một, tầm nhìn của hắn rộng lớn, đó là muốn thống nhất thiên hạ. “
Ta gật đầu nói :
“Kỳ thực chiến tranh giữa Bắc Hồ và Đông Hồ đối với tám nước là một cơ hội tốt, nếu như tám nước có thể liên hợp, thừa dịp bọn họ quyết chiến, chắc chắn sẽ đơn giản tiêu diệt được bọn họ. “
Sở nhi nói :
“Tám nước tranh đấu đã lâu, khả năng mà huynh nói không bao giờ xuất hiện. “
Ta thở dài nói :
“Nếu như có thể liên hợp được, thì người Hồ cũng không phát triển tới ngày hôm nay. “
Sở nhi nhẹ giọng nói :
“Thế nhưng lần này đối với huynh mà nói cũng là một cơ hội rất tốt, thừa dịp hai nước chiến tranh có thể ổn định trận tuyến ở phía bắc của Đại Khang. .. “
Ta nhẹ nhàng vuốt ve mông ngực của nàng, thanh âm của Sở Nhi run lên, nói :
“Huynh. .. lại không thành thật rồi!”
Ta cười nói :
“Ta bỗng nhiên cũng muốn làm một đại sự!”
“Chinh phục thiên hạ ư?”
“Ừ, nhưng mà phải bắt đầu từ Sở Nhi ngoan của ta. .. “