Lãnh Liệt Vương lúc này đang đứng trên cao, nhìn lại vị trí của mình, một bên là vách núi, hai lên núi lớn, một bên là đường cụt, đột nhiên bật cười, không ai biết ông ta đang cười cái gì, cũng không ai dám hỏi…
Xe ném đá tấn công tiếp tục đúng hai canh giờ mới dừng lại, vô số cấm quân bị đụng thương đụng chết, vào khoảnh khắc xe ném đá dừng tấn công thì cấm quân cũng lập tức bắt đầu hành động, lượng lớn người bị tử thương được chuyển ra phía sau, đá xung quanh cũng được chất đống giữa đường làm công sự che chắn…
Sau khi xe ném đá dừng tấn công, bộ binh tộc Hồng Mao cũng bắt đầu tấn công, không có bất cứ chiến thuật nào, chỉ không ngừng tấn công, đánh giáp lá cà, còn tuyến phòng ngự của cấm quân cũng bị áp chế càng lúc càng căng…
Kế tiếp, sau khi cấm quân quật cường kiên trì hai ngày nữa thì bắt đầu rút lui lại, do lượng lớn thi thể tích tụ, không kịp dọn dẹp nên có rất nhiều thi thể được ném trực tiếp xuống vách núi, cấm quân còn lại có thể tiếp tục chiến đấu còn chưa đến vạn người…
Đêm khuya, trong đại trướng cấm quân, Lãnh Liệt Vương nói với các quan tướng: “Thời gian cuối cùng của chúng ta đã đến rồi, từ khi phát hiện bị trúng kế đến nay cũng đã nửa tháng rồi, các khanh đều biểu hiện rất tốt, không làm bổn vương mất mặt, đêm tối là thời gian tộc Hồng Mao phòng ngự yếu nhất, cho nên ta quyết định đêm nay sẽ cùng chư vị tử chiến trên đường tấn công…
Tất cả quan tướng đều quỳ xuống đất hô lên: “Chúng thần nguyện cùng tử chiến với đại vương…”
Rất nhanh, những cấm quân vẫn còn có thể chiến đấu đã lên chiến mã dưới sự dẫn dắt của Lãnh Liệt Vương, do chiến đấu phòng ngự nên lượng lớn chiến mã được tập trung trên đỉnh núi trước đó, để bọn họ có được cơ hội tấn công cuối cùng này…
Đêm muộn đã đến, ngoại trừ vài lính gác trực đêm trên đường núi, đại quân tộc Hồng Mao đã rút xuống núi nghỉ ngơi.
“Đám người Bắc Lương này đúng là chống cự giỏi thật, hại chúng ta ngày nào cũng phải ở đây chịu lạnh…”, một tên lính trực đêm tộc Hồng Mao nói.