[Trước hết để hắn có được cô, sau đó sẽ đá hắn.]
“Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta chỉ là muốn kéo giá trị thù hận mà thôi.”
[…]Cái này không phải là kéo giá trị thù hận sao?
…
Tần Triệt về đến nhà, ngã trên ghế sô pha chửi rủa, cuối cùng lại vào phòng sách tìm kiếm rồi cầm lấy mấy cuốn sách đi vào phòng bếp.
Làm cơm…
Chuyện này quả thực nghĩ cũng không dám nghĩ.
Tần Triệt xem các bước trong sách, cảm thấy rất đơn giản thế nhưng nhìn nồi niêu trong phòng bếp vẫn có chút rụt rè.
Làm sao đây?
Đúng, trước tiên phải có nguyên liệu nấu ăn.
“Mang qua đây cho ta chút nguyên liệu nấu ăn, bây giờ đang cần.”
Nhận được điện thoại, thư ký mù mờ, Tần tổng muốn làm cái gì vậy?
Thư ký không dám chậm trễ, mua nguyên liệu nấu ăn xong gấp gáp chạy qua, bởi vì không xác định Tần Triệt muốn gì, nên hắn đành phải mua mỗi thứ một ít.
“Tần tổng, đây…”
Tần Triệt mang đồ vào nhà, sau đó “ầm” một tiếng nhốt thư ký bên ngoài.
Thư ký sờ mũi đã tránh qua được một kiếp nạn, Tần tổng vào ban đêm điên rồi sao!
“Làm cháo đi…” Cái này đơn giản nhất.
Gạo và nước là giải quyết xong.
Nhưng mà sự thực chứng minh cũng không phải dễ dàng như vậy, không phải thiếu nước thì chính là thừa nước. Tần Triệt nấu cháo khét nên phiền muộn cào tóc. Rốt cuộc tại sao lão tử phải chịu cái tội này chứ?
Hệ thống cho lão tử kỹ năng nấu ăn Mãn Hán Toàn Tịch đi!
[Cửu thiếu, anh đã quên rồi sao? Chúng ta đổi kỹ năng sinh hoạt cần rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều điểm tích lũy.]Hệ thống rất vô tình nói ra sự thật.
Nhiệm vụ của Cửu thiếu không liên quan gì với sinh hoạt, cho nên loại kỹ năng vô dụng này cần điểm tích lũy cực kỳ cao.
“Nghiên cứu, ngươi đi ra ngoài chính là một tên ngốc!”
Kỹ năng vô dụng còn định mức cao như vậy.
Muốn tức chết ai.
[…]Tần Triệt chà nồi rồi làm một lần nữa. Lần này không được, thì hắn sẽ không làm nữa, ngày mai ra ngoài mua một chén cháo, nói là mình làm là được
Tuy rằng lần thực nghiệm cuối cùng có hơi miễn cưỡng, nhưng vẫn coi là khá. Tần Triệt lau mồ hôi, còn cực khổ hơn cả giết người. Hắn thật muốn ngã mũ kính chào các đầu bếp.
…
Ngày hôm sau, Tần Triệt đã mang theo nồi cháo mới quay về Tần gia.
“Thiếu gia.”
Dì Hà nghi ngờ nhìn vật trong tay Tần Triệt: “Thiếu gia mua bữa sáng sao?”
Tần Triệt gật đầu, sau đó hỏi: “Nguyễn Ly đâu?”
Dì Hà vội nói: “Tiểu thư… Sáng sớm liền đi ra ngoài, còn nói không trở về ăn cơm.”
Không trở về ăn cơm…
Không trở về…
Không…
Mẹ nó, cô ấy có ý gì đây?
Thật tức giận mà!
Nghiên cứu cả đêm, luyện tập nhiều lần ở nhà như vậy, cô lại cho hắn leo cây như vậy, muốn chơi hắn sao?
Lão tử muốn chém chết cô. Bình tĩnh một chút. Người đi rồi, Tần Triệt có thể làm gì được?
Dù giận thêm nữa, hắn cũng chỉ có thể tự mình ăn.
Mùi vị… Có hơi lạ nhưng vẫn có thể cho vào miệng.
Lần đầu tiên làm cũng không tệ.
“Thiếu gia…”
Dì Hà kinh hồn bạt vía(*) nhìn Tần Triệt, bộ dạng thiếu gia sao đáng sợ như vậy chứ?
“Ta đi trước.”
Tần Triệt thả chén xuống, đứng dậy rời đi.
Dì Hà nghi ngờ nhìn Tần Triệt ra ngoài, một lát sau bà mới đi đến trước chén cháo Tần Triệt ăn dở, ngó dáo dác quan sát một lúc.
Cháo này…
Trong lòng dì Hà có suy đoán lớn mật.
…
Từ ngày đó, Minh Thù cũng không xuất hiện trước mặt Tần Triệt, dường như đã buông tha nhiệm vụ này, thậm chí có chút tránh né Tần Triệt.
Liên hệ với Hà Thư Quốc cũng cắt đứt, Hà Vũ Hiên nguyên vẹn trở về.
Hà Thư Quốc hoàn toàn không hiểu mạch não của Minh Thù, không phải nói muốn Tần Triệt hận cô sao?
Nhưng mặc kệ Hà Thư Quốc liên hệ với Minh Thù như thế nào, cuối cùng cô chỉ nói được vài chữ.
Không làm nữa, không làm nữa, giải tán.
Giải tán sao?
Cô làm cho đã rồi muốn giải tán sao?
***
Thực ra đây là sủng văn, chỉ là tình cảm sẽ không tiến triển nhanh, từng bước từng bước như vậy.
Tôi không cảm thấy một người mang quá khứ không ai biết được, có thể thích một người trong thời gian cực ngắn.
Nếu như muốn lập tức xem tiểu thiên sứ ân ân ái ái thì thiết lập đổi một quyển sách.
***
(*) Kinh hồn bạt vía: Giật mình khiếp sợ.