“Mẹ, mẹ……”
“Mày lại đây cho tao. Nếu mày không muốn mẹ mày chết thì ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Tên bắt cóc này đem Mặc Bảo kéo lại,cậu bé mới năm tuổi, súc sinh này bắt lấy cậu giống như là diều hâu bắt gà con, không tốn chút sức liền nhắc lên.
“Buông con tôi ra! Ngươi buông nó ra!!!”
Ôn Hủ Hủ ở trên mặt đất thấy vậy dùng hết sức kêu lên, bò tới kéo Mặc Báo lại. Cô cố gắng để tên súc sinh này buông tha con trai cô, nhưng tên bắt cóc làm sao có thể đáp ứng yêu cầu của cô?
Rất nhanh, tên bắt cóc này liền đem đứa nhỏ dí tới trước ống kính.
Hoắc Tư Tước đang nhìn chằm chằm vào màn hình, con ngươi chợt mở ra!
Giống như có điều gì đó đánh mạnh vào tâm trí của hắn. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trong ống kính. Có một khoảnh khắc hắn ngây người.
Ai đây?
Hoắc Dận sao?
Không, không thể nào, Hoắc Dận đang ở phía sau hắn, vậy rốt cuộc cậu bé đó là ai? Tại sao lại giống Hoắc Dận như vậy?
Đồng tử của hắn co lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn này không chớp mắt. Trong đôi mắt đen kịt khiếp người kia, có thứ gì đó đang cuồn cuộn thật sâu.
“Là anh!! Anh Dận Dận mau nhìn kìa, là anh Mặc Mặc!”
Thời khắc mấu chốt, bọn nhỏ phía sau cũng thấy được. Bọn chúng ở phía sau lớn tiếng kêu lên, bao gồm cả Hoắc Dận!
“Hoắc tổng, cuối cùng ông cũng thấy rõ ràng rồi chứ? Nó có phải là con ông không? Ông có muốn đưa một tỷ để đổi không?”
Bọn bắt cóc nhìn thấy cảnh này, cho rằng đã nắm chắc phần thắng nên càng thêm dữ tợn nở nụ cười đắc ý.
Hoắc Tư Tước hoảng hốt.