Nói rồi hắn quay người nhảy khỏi tảng đá, thoắt cái đã biến mất.
Bên này, Huyết Khung đã lên hư không, nhìn xuống đại quân phân điện thứ chín mình vừa tập hợp.
So với lúc trước, số lượng người của phân điện thứ chín đã giảm mạnh.
Tuy nhiên những người có thể đứng ở đây đều là những kẻ tàn nhẫn, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Linh Hư tầng thứ tám, là lực lượng kiên trung tiêu chuẩn nhất.
“Lấy Hạo Thiên thế gia làm trung tâm, mở rộng ra tất cả các hướng tìm kiếm cho ta, phát hiện ra tung tích của chúng thì mau chóng bẩm báo”, Huyết Khung hạ lệnh, giọng nói vang vọng khắp đất trời.
Dứt lời, đại quân phân điện thứ chín bắt đầu hành động, thế trận không tầm thường.
“Đại thống lĩnh, phiền người của ngươi phối hợp hành động với chúng ta!”, Huyết Khung nhìn đại quân đang rời đi, ánh mắt hứng thú rơi vào một người trung niên mặc đồ đen bên cạnh.
“Chúng ta chỉ nghe mệnh lệnh, không nghe giải thích”, giọng điệu người trung niên áo đen đó vô cùng lãnh đạm, mái tóc đen bồng bềnh, bóng lưng như núi, khí chất trên người như thần kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ.
Người này lai lịch không đơn giản, là đại thống lĩnh của Thị Huyết Thần Ảnh, người Đại Sở gọi ông ta là Phong Ảnh.
“Thẳng thắn lắm”, Huyết Khung cười nhạt: “Vậy thì nhờ người của Thần Ảnh canh gác trước truyền tống trận của các thành cổ, những người còn lại cố gắng hết sức tìm ra tung tích của Hạo Thiên thế gia, có tin…”
Vút!
Huyết Khung còn chưa nói xong, Phong Ảnh đã biến mất.