Mạc Tiểu Thất đã thi triển bí thuật ẩn giấu thân hình, che giấu khí tức và dao động lực lượng của bản thân, Từ Thanh và Vu Nhược Mai cũng làm như vậy.
Bí thuật của ba người không giống nhau, ai mạnh ai yếu vừa nhìn là biết ngay.
Sau khi Mạc Tiểu Thất thi triển bí thuật, khí tức và dao động sinh mệnh hoàn toàn biến mất không thấy, nếu dùng mắt thường quan sát, dù là Dương Khai cũng khó phát hiện được hành tung của nàng, có thể thấy được cấp bậc bí thuật của nàng cực cao.
Còn Từ Thanh và Vu Nhược Mai thì kém hơn rất nhiều, tuy rằng Dương Khai đánh giá không tệ, nhưng không thể nào sánh với Mạc Tiểu Thất.
Dương Khai đồng thời thi triển bí thuật thu liễm khí tức.
Hư Vô!
Nhưng hắn không vận dụng toàn bộ uy năng của Hư Vô, chỉ là hơi thi triển một chút, như thế, đủ để ẩn núp, đồng thời cũng không sợ bị bại lộ bí thuật không gian bí mật của mình.
Nhưng Dương Khai bất ngờ chính là, sau khi hắn thi triển bí thuật Hư Vô yếu hơn nguyên bản, Mạc Tiểu Thất lại quay đầu nhìn hắn một cái, trong mắt đẹp lóe lên vẻ nghi hoặc, ngay sau đó quay mặt đi.
Nha đầu kia Chẳng lẽ nhìn thấu điều gì? Trong lòng Dương Khai kinh ngạc.
Bốn người lặng yên không một tiếng động tiếp cận phía trước, trong giây lát, liền tới bên trên khe núi, cúi đầu nhìn xuống dưới, Mạc Tiểu Thất không khỏi kêu lên một tiếng.
– Sao rồi? Từ Thanh cả kinh.
– Nó không ở đây.
Mạc Tiểu Thất nói, liền đứng lên, bay thẳng xuống khe núi.
Ba người còn lại liếc nhau, cũng không ẩn thân tàng hình nữa, theo sát phía sau Mạc Tiểu Thất.
Nơi khe núi, dường như vừa mới xảy ra chiến đấu kịch liệt, khắp nơi đều là dấu vết bị đốt cháy, trên đất còn có mấy cỗ thi thể cháy khét, thê thảm không nỡ nhìn, trong không khí đầy mùi hôi thối, khiến người khác buồn nôn.
Cảnh tượng như thế khiến mi mắt mọi người co rụt lại.
Nhưng tình huống trước mặt cũng xác nhận Mạc Tiểu Thất không nói láo, con chim lửa quả thật trước đó sống ở đây, nhưng bị những người này quấy rầy, đại chiến một phen, sau khi đánh chết kẻ địch liền rời đi.
– Đây là tam trưởng lão của Khương gia? Từ Thanh cúi đầu nhìn một lão giả mặc áo bào màu nâu, khẽ kêu một tiếng.
Hắn đương nhiên nhận ra được lão giả này, lão giả tuy rằng bị đốt cháy đến chết, nhưng dung mạo vẫn có thể nhận ra.
– Người này thực lực thế nào? Dương Khai hỏi.
Từ Thanh sắc mặt ngưng trọng, lên tiếng nói: – Thực lực của Khương gia tại Phong Lâm Thành không phải là yếu, tam trưởng lão có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, tương đương với chúng ta!
– Đây là phó cung chủ Hồng Diệp Cung? Hắn không ngờ cũng chết ở đây?
Vu Nhược Mai che đôi môi đỏ mọng, mắt đẹp khẽ run lên.
Theo từng nhận dạng của các võ giả đã chết, toàn bộ những thi thể này đều là võ gia Hư Vương tam tầng cảnh, hơn nữa số lượng không ít, có tới tám người.
Tám vị cường giả Hư Vương tam tầng cảnh liên thủ, toàn bộ lại bị con chim lửa giết chết ở đây, phát hiện này khiến sắc mặt của Từ Thanh và Vu Nhược Mai lập tức trở nên khó coi.
Bốn cỗ thi thể trước mặt khiến bọn họ bỗng nhiên cảm thấy hành động lần này của bọn họ có chút quá sơ suất, tất cả mọi người đều đánh giá quá thấp thực lực của con chim lửa kia.
Dù sao hai người bọn họ cộng thêm Dương Khai và Mạc Tiểu Thất cũng mới chỉ có bốn vị Hư Vương tam tầng cảnh mà thôi, bàn về số lượng và thực lực, tuyệt đối không thể qua được tám người bị chết ở trước mặt này.
Bọn họ đều gặp phải thủ đoạn hiểm độc, bốn người mình sao có thể thành công?
Vừa nghĩ đến đây, Từ Thanh và Vu Nhược Mai cũng không khỏi có ý rút lui, sắc mặt âm trầm.
Dương Khai cũng chau mày.
Bởi vì hắn vô cùng hiểu rõ thực lực của Lưu Viêm, cho dù Lưu Viêm không dễ chọc, nhưng cũng không đến mức một lần đánh chết nhiều địch nhân như vậy.
Ba người chần chừ khiến Mạc Tiểu Thất nhìn thấy, nàng bỗng nhiên lên tiếng nói; – Chư vị không cần quá lo lắng, con chim lửa kia kia tuy rằng giết không ít người, nhưng nó cũng đã bị thương.
– Làm sao ngươi biết? Dương Khai ngẩng đầu nhìn nàng.
– Trên đất vết máu của nó. Mạc Tiểu Thất mỉm cười, chỉ vào mặt đất nói.
Trên mặt đất kia, dường như có một bãi đỏ sẫm, nhưng xung quanh bãi đỏ sẫm kia đều cháy hừng hực, Dương Khai cũng không quá chú ý, bây giờ nghe Mạc Tiểu Thất nhắc đến, cuối cùng mới phát giác ra một điều.
Không phải Lưu Viêm!
Vừa nhìn thấy vết máu này, trong lòng Dương Khai tràn đầy thất vọng.
Con chim lửa trong Ngọc Thanh Sơn này rõ ràng không phải Lưu Viêm! Bởi vì Lưu Viêm là khí linh, căn bản không phải tấm thân máu thịt, nàng cho dù bị thương cũng không thể chảy máu. Hơn nữa xét từ tình trạng huyết dịch, có thể thấy trong huyết dịch này cũng tích chứa lực lượng nóng rực khó có thể tưởng tượng được, dẫn tới mặt đất xung quanh đều bùng cháy, không thể dập tắt.
Ý thức được điều này, toàn thân Dương Khai không còn chút nhiệt tình nào.
Hắn sở dĩ vào trong Ngọc Thanh Sơn, cũng là bởi vì duyên cớ Lưu Viêm, nhưng bây giờ biết được chân tướng, hắn đương nhiên thất vọng vô cùng.
– Nói như thế, chúng ta vẫn thực sự có chút cơ hội. Từ Thanh cau mày, như có điều suy nghĩ.
Đoàn người của tam trưởng lão Khương gia tuy rằng bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng đã khiến con chim lửa kia bị thương, nhóm bốn người chúng ta nếu chuẩn bị chu đáo, không hẳn không có cơ hội thành công.
– Chỉ là đến lúc đó nếu quả thật gặp con chim lửa kia, chúng ta nên làm thế nào, có nên thương nghị một chút không? Vũ Nhược Mai hỏi, nhìn thấy tám người chết trước mặt này khiến nàng lo sợ bất an, nếu không phải vì tham món đồ cảm ơn trước của Mạc Tiểu Thất, sợ là bây giờ nàng sẽ rời khỏi.
Bảo vật tuy tốt, nhưng cũng phải toàn mạng mới có thể sử dụng.
– Nên thương nghị một phen, như vậy đi, chư vị nói qua một chút bí bảo và lực lượng của mình, đến lúc đó mọi người cũng dễ phối hợp. Từ Thanh đề nghị.
Nghe hắn nói như vậy, Dương Khai lập tức hiểu thâm ý của hắn, liếc nhìn hắn một cái.
Mạc Tiểu Thất lại mỉm cười khoát tay một cái nói: – Không cần, đến khi gặp nó, ba vị chỉ cần giúp ta trì hoãn một chút, ta tự có biện pháp đối phó với nó.
Dáng vẻ của nàng như nắm chắc phần thắng, cũng không biết lấy lòng tin từ đâu.