Lão phụ nhân nhướng mày, chậm rãi hỏi.
“Không phải, nhắc đến người này, có thể hơn phân nửa đạo hữu đã nghe nói qua. Chính là Hàn Lập đạo hữu mấy trăm năm trước vừa tiến giai Hợp Thể kỳ.”
Linh vũ nam tử chăm chú trả lời.
“Hàn Lập! Cái tên này đích xác ta đã nghe nói qua, hình như là thiên tài tu luyện mười vạn năm mới xuất hiện trong Nhân tộc các ngươi, chỉ ngắn ngủi mấy trăm năm liền tu luyện từ Hóa Thần kỳ đến cảnh giới Hợp Thể sơ kỳ.”
Lão phụ nhân kinh ngạc, có chút ngoài ý muốn trả lòi.
“Ha ha, tin tức này của đạo hữu đã lỗi thời rồi. Hiện tại vị Hàn đạo hữu này đã là một tu sĩ Họp Thể trung kỳ.”
Bạch phát lão giả đột nhiên cười, xen vào một câu.
“Cái gì, đã tiến giai cảnh giới trung kỳ? Tốc độ nhanh thật! Xem ra nói mười vạn năm thì vẫn còn ít.”
Lão phụ nhân có chút hoảng sợ.
Không riêng gì nàng, mấy lão quái vật Họp Thể kỳ không biết việc này đồng dạng cũng tao động một trận, đều lộ ra vẻ giật mình.
“Có lẽ là thế. Nếu không phài gặp ma kiếp bộc phát thì Hàn Lập đạo hữu hơn phân nửa đã trở thành một thành viên của Thánh đảo chúng ta. Bất quá, chuyện vị Hàn đạo hữu này để sau hẵng tính. Anh huynh, ngươi đã tìm Hàn đạo hữu chứng thực việc này chưa.”
Bạch phát lão giả lãnh đạm cười, tiếp theo hỏi linh vũ nam tử một câu.
“Nguyên bổn ta cũng định làm thế nhưng sau khi thật vất vả mới liên lạc được với Thiên Uyên thành thì phát hiện Hàn đạo hữu đã mất tích. Thời gian mất tích dường như trùng với lần hành động của đám người Thiên Thiền.”
Linh vũ nam tử cười khổ một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói.
“Đã mất tích! Sao lại có chuyện này!”
Bạch phát lão giả biến sắc, thần sắc có chút khó coi.
“Nghe tin tức từ Thiên Uyên thành truyền tới thì lúc Hàn đạo hữu việc tiếp cứu Ỷ Thiên thành liền gặp hóa thân Thánh tổ Ma tộc phủ xuống, lúc đó liền biến mất. Nhưng khi ta cẩn thận nhận tin tức xác minh từ Thiên Thiền đạo hữu thì Hàn đạo hữu hẳn là đã chạy thoát từ tay Ma tộc, sau đó mới gặp hai vị đạo hữu Thiên Thiền và Hắc Vũ. Nhưng sau khi ba người bắt được thạch linh, chia tay thì ngoại trừ Thiên Thiền thuận lợi quay trở về Thánh Hoàng thành, hai người còn lại dường như gặp chuyện ngoài ý muốn.”
Linh vũ nam tử nói.
“Lấy thiên tư vị Hàn đạo hữu này nói không chừng ngày sau cũng có hy vọng tiến giai Đại Thừa, nếu thật sự đã chết thì thật đúng là rất đáng tiếc. Bất quá, những tồn tại như chúng ta nguyên bổn vốn nghịch thiên mà đi, chết sớm cũng không phải là chuyện kỳ quái, càng huống chi lúc nàỵ vừa lúc là thời kỳ ma kiếp bộc phát.”
Lão phụ nhân thở dài, dường như cảm thấy rất đáng tiếc, nói.
“Nếu Hàn đạo hữu thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì chỉ có thể nói rằng phúc duyên hắn không đủ. Bất quá khác với bổn mạng bài bị hủy của Hắc Vũ. Hàn Lập đạo hữu vẫn chưa lưu lại bổn mạng chi vật tại Thiên Uyên thành, không thể biết sống chết thế nào. Nhưng bất luận Hắc Vũ chết ra sao thì mấu chốt chính là Hoàng Lương thạch linh vốn đã tới tay lại biến mất không thấy. Không có vật ấy, một bước quan trọng chúng ta đã khổ tâm chuẩn bị liền không thể hoàn thành. Đây là việc liên quan đến sinh tử tồn vong của hai tộc chúng ta, phải lập tức nghĩ cách giải quyết.”
ánh mắt linh vũ nam tử chợt lóe nói.
“Đúng là không thể chậm trễ nữa!”
“Nơi khác có khả năng tìm được một Hoàng Lương thạch linh nữa không?”
“Ngoại trừ Hoàng Lương thạch linh, có thể dùng thứ khác thay thế được không? Chẳng lẽ lúc đầu không chuẩn bị thứ gì để thay thế sao?”
Mọi người trong điện đều rùng mình, sau khi tự định giá liền mở miệng nói.
“Thiên địa linh vật như Hoàng Lương thạch linh không phải dễ tìm như vậy. Trước mắt chỉ biết có một đầu như thế nên mới để Hắc Vũ thượng nhân tự mình rời đảo đi làm việc này. Về phần vật phẩm thay thế, chúng ta ban đầu cũng chuẩn bị vài món, nhưng kể uy lực của thủ đoạn kia sẽ suy yếu ba phần, cuối cùng có đạt được hiệu quả như ta mong muốn hay không thì rất khó nói.”
Linh vũ nam tử đầu tiên lắc đầu, sau đó lại gật đầu nói.
Vừa nghe nam tử nói thần sắc mọi người khác nhau, trong lúc nhất thời không người nào mở miệng nói chuyện. Cả gian điện phủ nhất thời trở nên lạnh ngắt như tờ.
“Hoàng Lương thạch linh chỉ là chuyện nhỏ, cứ giao cho lão phu giải quyết là được. Ta còn có chuyện quan trọng muốn chư vị đạo hữu xuất lực đi làm.”
Một thanh âm thản nhiên của nam tử đột nhiên vang lên quanh quẩn trong đại điện, khiến người ta sau khi nghe xong tâm thần không tự chủ mà lâm vào thất thần.
“Ngao Khiếu tiền bối! Là lão nhân gia người tới sao!”
Nguyên bổn thần sắc linh vũ nam tử bình tĩnh, vừa nghe lời này thần sắc mừng như điên hét lớn một câu.
Cơ hồ cùng lúc đó, nguyên bổn đại môn đang đóng chặt đột nhiên mở ra, từ bên ngoài có hai người một trước một sau tiêu sái bước vào. Người đi trước là một nam tử hơn ba mươi tuổi mặc ngân bào, vẻ mặt thản nhiên tươi cười, phía sau là một nữ tử tóc bạc dáng người thướt tha, da thịt trắng như tuyết, dung mạo cực kỳ xinh đẹp.
“Bái kiến Ngao Khiếu tiền bối, cung nghênh tiền bối giá lâm Thánh đảo!”
Nguyên bổn đám người bạch phát lão giả đang ngồi trong đại điện, trong nháy mắt khi thấy nam tử phía trước, trên mặt đầu tiên là cả kinh, tiếp theo đồng dạng lộ ra vẻ giật mình cùng kích động, cung kính đứng lên thi lễ. Những lão quái vật Họp Thể kỳ khác nguyên bổn kinh nghi bất định thì lúc này đã không còn bất cứ hoài nghi gì, đồng dạng vui mừng lẫn sợ hãi đứng dậy bái kiến.
Nam tử này bất ngờ đúng là tồn tại Đại Thùa kỳ duy nhất của yêu tộc, Ngao Khiếu lão tổ danh chấn yêu tôc nhiều năm.
“Đứng lên hết đi. Trong các ngươi cũng có người từng gặp qua lão phu vài lần, cũng có người lần đầu tiên gặp, bất quá cũng không cần phải đa lễ.”
Nam tử tóc dài khoát tay chặn mọi người lại, mỉm cười nói.
“Tiền bối nói đùa. Mời lão nhân gia người ngồi xuống trước đã.”
Bạch phát lão giả sau khi ngượng ngùng cười, vội vàng đem vị trí chính điện nhường lại.
“Ừm, vậy lão phu không khách khí.”
Ngao Khiếu lão tổ gật đầu, khẽ nhấc chân.
Mọi người trong điện chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, nam tử tóc dài không biết như thế nào đã xuất hiện tại chỗ ngồi, không chút hoang mang ngồi xuống.