Tốc độ của hai người nhanh đến mức người dưới Ngưng Khí Cảnh không thể thấy rõ. Nơi hai người đi qua, núi đã vỡ vụn, cây cối đứt gãy, đánh khoảng hơn hai mươi phút, hai người đều bị thương không nhẹ.
“Thế hòa!”
Sau khi lại tuyên bố thế hòa, Trương Thác tiếp tục chui vào một hang động nào đó dưỡng thương. Tiết Tinh Châu vẻ mặt căm hận: “Thiếu chút nữa! Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi cậu ta sẽ thua! Nếu không phải vừa rồi cậu ta cố ý chừa lại sơ hở của tôi thì tiếp tục kéo dài thêm ba mươi chiêu nữa, chắc chắn cậu ta sẽ bại trận!”
Lời nói của Tiết Tinh Châu truyền vào tai không ít người.
Thế là thực lực chân thật của Trương Thác cũng bị người khác đoán được, Ngưng Khí Cảnh sơ kỳ đã sắp tiếp cận trung kỳ!
Ba người Ma Y cũng xem Trương Thác quyết đấu với Tiết Tinh Châu. Sau khi trận quyết đấu này kết thúc, ba người Ma Y đưa mắt nhìn nhau.
“Thiếu chủ nương tay” Tân Phúc nói: “Cậu ấy đang che giấu thực lực.”
Đông Phương Vân Khởi gật đầu: “Làm vậy thì cũng dễ hiểu. Dù gì cũng còn nhiều người khiêu chiến lợi hại chưa lộ diện đâu. Nhưng che giấu thực lực trong giai đoạn này thì không phù hợp”
Tân Phúc nói: “Tôi còn tưởng thiếu chủ đã hiểu ý của Ma Y, thì ra cậu ấy đã hiểu lầm. Gặp phải người thách đấu đầu tiên thì nên đánh bại một cách dứt khoát, tốt nhất là giết chết, sẽ dọa lùi không ít người. Bây giờ làm vậy thì dù có lòng tin hay không, người nào cũng dám tới khiêu chiến. Tiêu hao là một chuyện, quan trọng hơn nữa là tôn nghiêm của ứng cử viên giáo chủ bị khiêu khích”
“Có cơ hội thì phải nói rõ ràng lợi và hại cho thiếu chủ đi”
Đông Phương Vân Khởi thở dài: “Thực lực của thiếu chủ rất mạnh, từ lần cậu ấy đuổi giết Mại Lạc có thể thấy coi như có dũng có mưu, nhưng kinh nghiệm vẫn còn khiếm khuyết”
Ma Y không lên tiếng. Theo những gì bà ta biết về Trương Thác thì Trương Thác không phải là loại người không biết rõ lợi và hại. Nhưng tại sao cậu ấy lại làm như vậy?