Cao thủ như Dương Thanh, không đắc tội thì thôi chứ nếu đã đảc tội rồi thì phải giết chết. nếu không Hoàng tộc họ Long sẽ gặp tai hoạ diệt tộc.
Từ những lời của Long Dược, Dương Thanh cảm nhận được nguy hiểm.
Ban nãy hai người đánh nhau, năng lực tương đương, về cơ bản Dương Thanh đã bộc phát hết sức nhưng chỉ có thể miễn cưỡng đấu với Long Dược.
Từ những lời của Long Dược, Dương Thanh hiểu đối phương đang chuẩn bị dốc hết sức đối phó anh.
“Trước khi giết mày, tao rất muốn biết rốt cuộc mày là ai?”
Long Dược lại hỏi lần nữa, nghi ngờ nói: “Tao vẫn phải thừa nhận nếu ở Hoài Thành, thiên phú võ thuật của mày có thể lọt top ba”.
“Tao không tin người như mày lại không có lai lịch hùng hậu”.
Dương Thanh cười chua chát, lúc trước Vũ Vũ Lan cũng nói với anh như vậy, cả Lưu lão quái của Miêu Thành sắp bị anh giết cũng cho rằng anh có lai lịch rất mạnh.
Nhưng anh thật lòng không biết mình lại có lai lịch mạnh cỡ nào.
Anh chỉ biết nhiều năm trước, mẹ ruột của anh đã chết vì bệnh.
Còn bố ruột của anh, anh vẫn hoàn toàn không biết người đó là ai.
Chẳng lẽ lai lịch của bố mình rất lớn?
“Bây giờ nói những chuyện này có tác dụng gì không?”, Dương Thanh lạnh nhạt hỏi.
Long Dược đã hạ quyết tâm muốn giết anh rồi, nếu thế thì dù có làm rõ lai lịch của anh, liệu ông ta có chịu buông tha cho anh không?
“Mày nói đúng lắm, đúng là vô nghĩa. Mày mà không chết thì đó sẽ là cơn ác mộng của Hoàng tộc họ Long. Tao không cần biết mày là ai, hôm nay mày phải chết”.
Long Dược dứt lời, một luồng khí thế càng kinh khủng hơn toát ra từ người ông ta.
Cảm nhận được hơi thở của Long Dược đang càng ngày càng mạnh, mặt Dương Thanh nghiêm túc hẳn lên.
Anh có thể cảm nhận được trong chớp mắt, dường như Long Dược đã đột phá cảnh giới võ thuật.