Gô ta từng gặp gỡ nhiều người nhưng vẫn chưa tìm được một nửa lý tưởng của mình.
Anh là đối thủ.
Là đối thủ đáng trân trọng!
“Cô Nhật Kinh đã uống say rồi, để tôi đưa cô về.”
“Tôi không hề uống say, tôi không thích người khác từ chối mình, cái giá phải trả khi từ chối tôi không phải ai cũng gánh chịu nổi đâu.”
Nhật Kinh Xuyên Lăng Tử trở nên gấp gáp, đôi mày nhíu hết lại.
Nhưng cho dù là tức giận thì cô ta trông vẫn xinh đẹp khiến những người đàn ông xung quanh nhìn ngơ ngác cả mắt.
Người phụ nữ có nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành, đủ để khiến bất kỳ người đàn ông phải điên đảo tinh thần.
Nhưng khuôn mặt Cố Thành Trung lại cứng đờ, không có biểu cảm gì cả.
Anh mím môi không nói gì cả.
“Anh mau trả lời tôi đi!”
Cô ta trở nên gấp gáp, bất giác đưa tay ra năm chặt vạt áo của anh.
Chính lúc này phía sau lưng đã vang lên một giọng nói quen thuộc.
“Ông xã, em đến trễ rồi.”
Hứa Trúc Linh nở nụ cười rạng rỡ bước tới và ngồi xuống bên cạnh Cố Thành Trung.
Trong khoảnh khắc cô vừa cất giọng thì Cố Thành Trung đã lạnh lùng hất tay cô ta ra và đứng dậy đi đến trước mặt Hứa Trúc Linh rồi cẩn thận ôm sau lưng cô và cùng nhau ngồi xuống.
“Sao em đến trễ vậy?”
“Em bị kẹt xe, hai người đã ăn chưa?”