Vào thời điểm 5 năm trước, nó không hề có ba, bây giờ khó khăn lắm tìm lại được ba, Đường Vũ Kỳ vô cùng vui mừng, nhưng cũng có chút được lại mất.
Đường Minh Hạo hơi mím môi, nhất thời không biết nói gì.
“Anh hai, anh dẫn em đi đi, em hứa với anh không ăn kem trong vòng 5 ngày, không, em hứa với không ăn trong vòng 10 ngày.” Đường Vũ Kỳ thấy anh trai không nói gì, nắm lấy tay anh hai, lắc khẽ.
Đường Mnh Hạo nghe những lời của Đường Vũ Kỳ, có chút ngạc nhiên, kem là món em gái thích nhất, bây giờ vì muốn gặp Nguyễn Hạo Thần, mà chủ động nói không ăn kem trong vòng 10 ngày?
Em gái nhìn nhận Nguyễn Hạo Thần như thế nào?
Rõ ràng em và Nguyễn Hạo Thần quen nhau chưa được bao lâu, tại sao….
Đường Minh Hạo không hiểu lắm về loại tình cảm này, vì Nguyễn Hạo Thần chưa biết sự tồn tại của cậu ấy, còn chưa nhận lại cậu ấy.
Hơn nữa cậu ấy cũng không muốn nhận lại Nguyễn Hạo Thần, cậu ấy đã chuẩn bị rất nhiều thử thách, nếu Nguyễn Hạo Thần không qua được ải của cậu ấy, thì cậu sẽ không nhận lại Nguyễn Hạo Thần.
“Em biết ông ấy ở đâu không?” Đường Minh Hạo cuối cùng không nhẫn tâm cự tuyệt em gái, đành phải đồng ý.
“Ba nhất định ở công ty, chúng ta đến công ty tìm ba nhé.” Đường Vũ Kỳ là một đứa bé thông minh, thấy anh trai nhận lời, liền vui mừng đáp lại.
Không còn thấy chút đáng thương nào trên mặt nữa.
Đường Minh Hạo nhìn nó và thở một hơi dài , không nói gì.
Hai bé cưng sống ở nhà họ Đường lâu, sớm đã làm quen rồi.
Ông cụ Đường dạy con cháu, trước giờ không theo dõi sát sao, không ép buộc, Đường Minh Hạo lại hiểu chuyện, nên hoạt động của Đường Minh Hạo khá là tự do.
Hai bé cưng gọi tài xế tiểu Lưu chở đến trước tòa nhà Nguyễn thị.