“Việc này thì tiền bối yên tâm con sẽ giúp bọn họ an toàn rút về Nam Sở”, phân thân của Diệp Thành mỉm cười, “chỉ có người nên có tính toán sớm, Bắc Chấn Thương Nguyên hiện giờ không còn là Bắc Chấn Thương Nguyên trước kia nữa, mong tiền bối tính toán chu toàn, nhân lúc còn kịp rút khỏi Bắc Chấn Thương Nguyên, nếu thực sự không còn chỗ nào đi thì Thiên Đình của Nam Sở lúc nào cũng chào đón người”.
Nói tới đây, phân thân của Diệp Thành còn đưa một tấm địa đồ cho Thiền Uyên Chân Nhân: “Nếu muốn rút khỏi đây thì đi theo lộ trình này, đi qua thế giới người phàm, lúc đó sẽ có người của Thiên Đình tiếp ứng phía người”.
“Đa tạ tiểu hữu”.
“Vậy vãn bối xin cáo từ”, phân thân của Diệp Thành đột nhiên hoá thành làn khói xanh biến mất ngay sau đó.
Sau khi phân thân của Diệp Thành tiêu tán, bên trong một ngọn núi sâu thẳm, bản thể của Diệp Thành cũng mở mắt.
Nếu như có ai đó biết toàn bộ kế hoạch của hắn thì nhất định sẽ phải tán thưởng vô cùng, một ván cờ tới nước chết mà hắn vẫn cứu được, vả lại còn chơi một trận chiến rất đẹp.
Còn phân thân ở Thiền Uyên Cổ Thành là do hắn phái đi từ trước khi tới Hạo Thiên thế gia.
Thiền Uyên Cổ Thành thâm sâu hùng hậu, cũng giống với Đan Thành, bọn họ từ trước tới nay đều không tham gia chinh chiến, nhưng hiện giờ thế cục của Bắc Chấn Thương Nguyên thay đổi, bọn họ không thể đứng ngoài.
Đây chính là trọng điểm cho nên Diệp Thành mới phái một phân thân đi thuyết phục, mục đích rất rõ ràng, chính là lôi kéo Thiền Uyên Cổ Thành về phía Thiên Đình.
Sự thực chứng minh thủ đoạn của hắn rất có hiệu quả, chí ít thì Thiền Uyên Cổ Thành đã thất vọng với Bắc Chấn Thương Nguyên nên có khả năng bọn họ sẽ dựa vào Thiên Đình ở Nam Sở.
“Nhà họ Viên, nhà họ Âm Dương, Thị Huyết Điện, rồi sẽ có ngày ta đưa đại quân của Thiên Đình dẹp bằng Bắc Chấn Thương Nguyên”, cuối cùng Diệp Thành nhìn về phía Bắc sau đó quay người biến mất.