Bấy giờ, Dương Thanh đã hiểu ra vì sao người này lại tới tìm mình.
Long Dược cũng đã nói, trong Hoàng tộc họ Long, ông ta chỉ nhận một người thân là em trai ông ta, Long Khoa, vậy tức là, lân này ông ta tới để ra mặt thay em mình?
Có điều, nếu Long Dược đã gọi Long Khoa là em trai, tất nhiên ông ta cũng phải là người của Hoàng tộc họ Long, vì sao nghe giọng điệu ông ta lại như không muốn có bất cứ liên quan gì tới Hoàng tộc họ Long vậy?
Ông ta còn nói mình là con rể của phủ thành chủ Hoài Thành, vậy phủ thành chủ Hoài Thành rốt cuộc là nơi nào?
Chẳng lẽ, phủ thành chủ Hoài Thành cũng là một gia tộc Cổ Võ?
Nhưng ân oán giữa anh và Long Khoa hẳn cũng không đến mức độ này chứ nhỉ?
Trước kia đúng là anh từng giết mấy người của Hoàng tộc họ Long, nhưng đó chỉ là cao thủ của Hoàng tộc họ Long thôi, không phải là chính Long Khoal “Ông tới ra mặt thay cho Long Khoa?”
Dương Thanh hỏi.
Thấy Dương Thanh vẫn bình thản như không, Long Dược lập tức nổi giận: ‘Mày đã giết em trai tao lại còn dám hỏi tao có phải đang ra mặt thay nó không à?”
“Gái gì? Long Khoa chết rồi?”
Dương Thanh vừa nghe thấy tin này cũng vô cùng kinh ngạc.
“Chảng lẽ không phải chính mày đã giết em trai tao sao?”
Long Dược nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải mày giết em tao thì sao tao phải rời Hoài Thành, lặn lội tới tận Ninh Châu xa xôi này †ìm mày?”
“Ranh con, chịu chết đi!”
Long Dược gầm lên một tiếng, chân thoáng di động, nháy mắt đã vọt về phía Dương Thanh.
Chỉ trong một chớp mắt, hơi thở võ thuật trên người ông ta vọt lên cảnh giới Siêu Phàm Cảnh, Dương Thanh kinh ngạc nhận ra, thực lực của ông ta đã đạt tới Siêu Phàm Tam Cảnh.