“Bùi Vũ Ninh.” Trong đôi mắt đào hoa của người đàn ông kia sớm đã không còn ý cười, chỉ còn vẻ lo lắng.
Thân thể Bùi Vũ Ninh cứng đờ, dường như lúc này cô mới nhớ tới trong phòng còn có một người nữa, hơn nữa còn là người cô sợ nhất, bàn tay của cô vô thức ấn vào điện thoại di động của mình, hình như là định tắt điện thoại nhưng bởi vì đang bối rối lại ấn nhầm thành mở loa ngoài.
“Tiểu Ninh, bên cạnh em còn có ai nữa à?” Một giọng nói trưởng thành và vững vàng truyền tới qua điện thoại.
Nghe thấy các xưng hô thân thiết như vậy, giờ phút này mặt của anh Phó rõ ràng đã đen lại.
“Là, là người mà cậu ba Nguyễn mời tới, em, em không quen.” Ánh mắt Bùi Vũ Ninh lóe lên, theo bản năng nói một câu.
Lúc Bùi Vũ Ninh nói ra câu này, ngay cả chính bản thân cô cũng không biết trong đầu mình đang suy nghĩ cái gì.
Trong nháy mắt, sự lạnh lẽo liền tràn ra từ trong đôi mắt hoa đào của anh Phó, trong lúc nhất thời nhiệt độ trong phòng dường như đã giảm xuống mấy độ.
Không quen! !
Cô nói là không quen anh ta!
Được, được lắm! !
“đàn anh, em cúp máy trước đây.” Đương nhiên Bùi Vũ Ninh cũng cảm thấy giờ phút này bầu không khí không đúng, trong trường hợp này cô ta cũng không nên tiếp tục nói chuyện với đàn anh nữa.
Nhìn thấy Bùi Vũ Ninh ‘Lưu luyến không rời’ cúp điện thoại, thân thể của người đàn ông kia đột nhiên nghiêng về phía trước, một tay chống lên chiếc ghế mà Bùi Vũ Ninh đang ngồi, một cái tay khác thì đặt lên bàn để máy vi tính, thân thể của anh ta đè ép xuống, cứ nhìn chằm chằm cô ở khoảng cách gần như vậy, giờ phút này nụ cười trên mặt của anh ta không hề bình thường, khóe môi còn có chút lạnh lẽo và cứng rắn: “Không quen tôi?”
Giọng nói của người đàn ông từ từ truyền ra, rất thấp, đè nén một sự nguy hiểm khiến cho người ta hít thở không thông.
Bùi Vũ Ninh muốn tránh đi nhưng hoàn toàn không còn chỗ tránh, cô nhìn gương mặt anh càng ngày càng gần lại, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.