– Còn không quỳ xuống! Chu Nghĩa bỗng nhiên quát to.
Đám người Trữ Phi sao còn dám chần chờ, “phịch phịch phịch…” tất cả đều quỳ sụp xuống đất, vẻ mặt khó coi giống như chết cha chết mẹ.
Vô cùng nhục nhã mà!
Mấy người bọn hắn cũng đều là võ giả Hư Vương Cảnh, bị thương chảy máu là chuyện thường, nhưng có khi nào bị người ép buộc phải quỳ xuống? Từng người trong lòng thầm mắng Dương Khai như giội máu chó lên đầu, âm thầm thề ngày sau nhất định phải tìm cơ hội rửa sạch sỉ nhục, hoàn trả gấp trăm lần mối nhục hôm nay, nếu không làm sao có thể tiêu tan mối hận trong lòng.
– Sao ta không nghe tiếng tát tai nào vậy! Dương Khai nghiêng lỗ tai, làm ra vẻ mặt nghi hoặc.
Chu Nghĩa lập tức hướng ánh mắt hung ác nhìn đám người Trữ Phi.
“Bốp Bốp Bốp…”
Đám người Trữ Phi vung hai tay của mình, một cái lại một cái, như máy móc tát hai gò má của mình.
– Còn gì nữa không? Dương Khai tiếp tục cười lạnh.
Trữ Phi một ngụm máu sôi trào ở ngay ngực, suýt nữa không nhịn được phun ra, hận không thể xông tới đồng quy vu tận với Dương Khai, nhưng nghĩ tới uy thế bức người của Chu Nghĩa trước nay, nào ai dám có tâm tư phản kháng?
Hắn nghiến răng một cái, vẻ mặt như đưa đám bắt đầu kêu la: – Ta là heo, ô ô…
Có Trữ Phi dẫn đầu, hai người còn lại dĩ nhiên không dám không lên tiếng, vì thế diễn ra một màn cảnh kỳ quái, ba tên đệ tử Bích Vũ Tông quỳ sụp xuống đất, vừa tự tát, vừa tự mắng mình… khuất nhục như vậy, cũng khiến người ta khó mà chịu đựng gấp trăm lần, so với bất kỳ khốc hình nào của tông môn.
– Ta không nên đi trêu chọc Dương sư đệ, ta là heo a!
– Ta là heo, Dương sư đệ đại nhân đại lượng, hãy tha cho chúng ta lần này đi!
…
– Vậy không phải là rất tốt sao! Dương Khai hài lòng nở nụ cười: – Người quả nhiên đều là bức ra được mà!
– Đủ rồi chứ? Chu Nghĩa lạnh lùng nhìn Dương Khai, trong khớp hàm tựa hồ đều bị cắn ứa ra máu tươi, vẻ cừu hận trong cặp mắt hắn dường như ngưng đọng thành thực chất.
– Ánh mắt của sư huynh thật là hung ác nha! Dương Khai làm ra dáng vẻ đầy kinh sợ, nói: – Sư đệ nhát gan lắm, huynh đừng trừng mắt nhìn ta như vậy, vạn nhất sư đệ hoảng sợ trong lòng vô ý bóp nát trái tim của huynh…
Chu Nghĩa nhắm hai mắt lại, hít một hơi thật sâu, chờ đến lúc mở mắt ra lại, đã khôi phục thái độ bình thường, trầm giọng nói: – Dương sư đệ! Là sư huynh ta có mắt không tròng, hôm nay ngươi cũng phát tiết cơn tức rồi, có nên cứ như vậy dừng tay hay không? Nói đến cùng chúng ta cũng là sư huynh đệ đồng môn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy…
Hắn nói còn chưa hết lời, Dương Khai bỗng nhiên nâng tay trái lên quét tới một bàn tay.
“Bốp…” một tiếng, một bên má Chu Nghĩa xuất hiện dấu bàn tay đỏ bầm, ngay cả răng hàm đều bị đánh rớt mấy cái.
– Hiện tại mới biết mọi người là sư huynh đệ đồng môn, ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng thấy sao? Vừa rồi lúc chuẩn bị giáo huấn ta tại sao không nói lời này!
– Ngươi…
– Ngươi cái gì ngươi! Dương Khai vừa nói vừa quét tới một bàn tay, Chu Nghĩa theo bản năng muốn phản kháng, nhưng cảm nhận được bàn tay nơi trái tim mình đang từ từ dùng sức, sao hắn còn dám vọng động, cố chịu đựng ăn thêm bàn tay thứ hai, cơn phẫn nộ vừa mới chìm xuống lần nữa bốc cháy lên, cặp mắt hắn cũng biến thành đỏ thẫm.
– Huynh nói một chữ ta sẽ đánh huynh một cái tát, huynh nói tiếp thử xem! Oái… còn dám trừng mắt nhìn ta! Dương Khai tung ngược một quyền đánh ngay giữa hốc mắt của Chu Nghĩa, trực tiếp đánh hắn thành mắt gấu trúc.
Rốt cục Chu Nghĩa đàng hoàng thành thật lại, biết tên Dương Khai này có chút điên cuồng khó dây vào, hiện tại không thành thật bị thua thiệt sẽ chỉ là mình. Hắn gục đầu xuống không nhìn Dương Khai nữa, trong lòng lại thầm nghĩ ngày sau phải hành hạ Dương Khai như thế nào, để rửa sạch mối sỉ nhục hôm nay.
– Tiêm Vân! Chính là đám người này đánh cô bị thương phải không? Dương Khai đột nhiên hỏi ra một vấn đề không giải thích được.
Lưu Tiêm Vân biến sắc, há miệng dường như muốn nói gì, nhưng rốt cục vẫn gật đầu một cái.
Dương Khai có thể đoán được điểm này thật ra không khó, dù sao thực lực của Lưu Tiêm Vân lúc này, dựa vào bản lãnh của Trữ Phi hoàn toàn không có khả năng đánh nàng bị thương, người có thể đánh nàng bị thương, duy nhất có khả năng là tên Chu Nghĩa.
Dương Khai lạnh lùng gật gật đầu, gằn giọng nói: – Thân là sư huynh tông môn, không nói chiếu cố những sư đệ sư muội chúng ta mới nhập môn này còn chưa tính, lại còn cố ý khi dễ! Chu Nghĩa sư huynh quả nhiên là có bản lãnh mà!
Dứt lời, Dương Khai vung lên quyền trái, đánh cho Chu Nghĩa một trận.
Chu Nghĩa căn bản không có không gian cùng đường sống phản kháng, chỉ có thể cố chịu đựng đòn đánh của Dương Khai.
Dương Khai tuy rằng tu vi thấp thua hắn một cảnh giới nhỏ, nhưng tố chất thân thể lại cực mạnh, tung ra quả đấm lực đạo cực lớn, không lâu sau mặt mũi Chu Nghĩa liền sưng vù, cả gương mặt cũng biến hình, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Đột nhiên, Chu Nghĩa lạnh lùng nở nụ cười, mồm miệng nói không rõ: – Tiểu tử, hôm nay nếu ngươi không giết ta, ngày sau nhất định có ngày ngươi chờ coi!
Dương Khai nhíu nhíu mày, như có điều suy nghĩ ngẩng đầu nhìn lại hướng xa xa, hừ lạnh nói:
– Yên tâm, trước khi chết ta sẽ kéo ngươi chôn cùng!
Trong cảm nhận của hắn, ở hướng bên kia đang có cường giả cấp tốc bay tới bên này.
Dù sao đám người mình ở bên này náo loạn lâu như vậy, khẳng định đã kinh động những người Bích Vũ Tông khác, sẽ có người tới đã nằm trong dự liệu của Dương Khai.
Chỉ là hắn không nghĩ tới, người đến dường như là một cao thủ rất lợi hại, người kia chưa tới uy áp lại tới trước, chứng tỏ thực lực của người đến không yếu chút nào so với Biện Vũ Tình.
Lại là vị hộ pháp nào đó chạy đến? Dương Khai không khỏi sắc mặt chìm xuống.
Thời khắc này, Lưu Tiêm Vân hiển nhiên cũng đã nhận ra điểm này, trong đôi mắt xinh đẹp không khỏi tràn đầy lo âu nhìn Dương Khai. Dù sao hôm nay Dương Khai náo loạn quả thật hơi hung dữ, đám người Trữ Phi cho tới bây giờ còn quỳ trên mặt đất vừa tự tát vừa đau khổ chửi mắng mình.
Chốc lát, một luồng sáng đen bắn nhanh tới, rồi dừng lại cách không xa trên đỉnh đầu đám người Dương Khai, màn sáng đen tan đi, từ trong lộ ra mấy thân ảnh.
Uy áp khó diễn tả từ trên trời ập xuống, mọi người đều không khỏi hít thở bị kiềm hãm, thân thể nặng nề, dường như bị một ngọn núi lớn đè xuống…