Có người nói cô vì thầm mến Cố Thành Trung mà lại không có được anh ấy, cho nên không thể không tìm một người khác để làm thế thân!
Cô rất bội phục trí tưởng tượng đỉnh cao của cư dân mạng, tức giận đến mức muốn cãi lại, thế nhưng cứ gõ đi gõ lại một đống chữ nhưng cuối cùng lại không đủ dũng khí để gửi đi.
Cô đi xuống dưới sân, thấy Phó Thiết Ảnh đang chờ mình.
Hai nữ sinh đi đằng sau lập tức nhìn nhau, nói: “Xem đi, người bao nuôi của người ta tới rồi.” : “Bảo sao cô ta lại đi tìm một người đàn ông già hơn mình cả chục tuổi, đẹp trai như thế, tớ cũng tình nguyện gả.”
Phó Thiết Ảnh loáng thoáng nghe được cái gì đó, anh nhíu mày thật chặt, bước nhanh về phía trước muốn hỏi thăm cho rõ ràng, thế nhưng lại bị Châu Vũ ngăn cản.
“Đi thôi, chúng ta đi tìm chị Trúc Linh thôi.”
“Bọn họ…”
Châu Vũ dùng sức kéo anh rời đi, khiến Phó Thiết Ảnh nhíu mày. | Lần trước, trên đường đi bọn họ cũng gặp phải không ít người, đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn cô, sau lưng bàn tán ầmĩ.
Phó Thiết Ảnh không nghe thấy nhưng có thể lờ mờ đoán ra được.
“Nhìn cái gì hả? Có gì muốn nói thì đứng ra trước mặt tôi đây mà nói. Xem xem tôi có rút lưỡi, rút răng cô luôn không?”
“Thôi thôi, anh sợ mọi chuyện còn chưa đủ lớn sao?”
Châu Vũ đỏ mặt, vội vàng đẩy anh rời đi. : Cuối cùng, lúc tới chỗ không người, cô mới thở hắt ra một cái.
“Em sợ cái gì?” Phó Thiết Ảnh không vui hỏi.
“Em sợ cái gì á? Em sợ cái gì chẳng lẽ anh không nhìn thấy sao? Em sợ miệng lưỡi người đời chứ sao? Một người hai người thì anh còn ngăn lại được, chứ nhiều người ai cũng bàn luận ầm ï cả lên, ra khỏi trường học quơ đại cũng được một đống người thích bàn chuyện người khác, anh có thể chặn họng tất cả bọn họ không?” Châu Vũ bất đắc dĩ hỏi.
“Vậy em cứ chịu đựng như thế sao?
Em nhịn được, anh không nhịn được!
Người bọn họ đang mắng là vợ anh!”