Nửa cuộc đời này của Chử Tử Lăng tuy rằng không tính thuận buồm xuôi gió nhưng cũng xem như gặp may mắn.
Đòn đánh này chưa thành mà lại khiến cho Bắc Phủ Quân đoạt được Bùi Thành, chắc chắn vị quan văn đại nhân kia nghe tin cũng rất tức giận.
Nghĩ tới đây, Chử Tử Lăng hơi đau đầu.
Bản thân hắn luôn ngủ đông, chưa có thành tích chân thực, không dễ dàng gì mà dùng tình báo đổi lấy tín nhiệm của người Nam Cương, thề thốt, đầy tự tin sẽ đấm ra một quyền, nhưng một quyền này lại đấm vào vải bông.
Chử Tử Lăng chỉ cần nghĩ cũng biết quan văn tên là Ngải Sa sẽ có bộ mặt trách móc bắt bẻ nặng nề như thế nào.
Mấy năm trước hắn và vị quan văn kia kết làm đồng minh, cùng người nọ ước định chỉ gửi thư không hồi âm để tránh công tử nghi ngờ.
Để phòng ngừa bất trắc, hôm nay đợi công tử ngủ, tốt nhất là hắn vẫn nên gửi thư liên lạc với Ngải Sa, kể rõ một chút tình huống cho thỏa đáng.
Hắn không hề chú ý màn lều phía sau bị vén lên một khe nhỏ.
Nửa khuôn mặt của Trì Tiểu Trì chợt lóe lên ở trong khe.
Trong lều.
Trì Tiểu Trì thả rèm xuống, rón rén đến trước giường, ngồi ở chỗ đặt chân.
Lâu Ảnh nằm trên giường, trong tay vẫn cầm một quyển sách.
Mấy ngày qua hai người vẫn duy trì một khoảng cách hơi vi diệu.
Anh lật một trang sách: “Sầu lắm sao?”
Lâu Ảnh vừa cất tiếng, Trì Tiểu Trì liền lặng lẽ thả xuống hai chân vừa mới nhếch lên: “…Sầu lắm.”
Nói đến chuyện nhiệm vụ, thần sắc của Trì Tiểu Trì tự nhiên và thả lỏng hơn rất nhiều: “Một con rắn độc, nhịn đói nhịn khát bảy tám năm trong chậu đất là để chờ một thời cơ mở miệng cắn chết người. Kết quả cơ hội khó khăn lắm mới có được, dốc hết sức để phun nộc độc, đợi cả buổi chưa thấy người ngã. Dò đầu ra, cmn, người đâu rồi.”
Lâu Ảnh không nhịn được mà cười: “Em còn định hù dọa hắn. Rõ ràng là một phong thư không có chữ mà em xem lâu như vậy.”
Thông tin mà Thời Kinh Hồng muốn nói cho Thời Đình Vân đã được nói rõ ràng bởi người đưa thư.
Trong lá thư đó trên thực tế không có một chữ nào cả.
Lâu Ảnh nhỏ giọng, như sợ Chử Tử Lăng sắc thuốc bên ngoài nghe thấy: “Thời Tướng quân lo lắng Chử Tử Lăng sẽ hủy thư của em?”
Để cho tiện nói chuyện, Trì Tiểu Trì ngồi gần một chút: “Ông ấy lo xa rồi. Chử Tử lăng quá cẩn thận, không có lá gan như vậy.”
Lâu Ảnh: “Theo quan điểm của Thời Tướng quân thì tất nhiên là có.”
Trì Tiểu Trì cười: “Có lẽ vậy. Dù sao khi ông ấy mở thư ra, rõ ràng nhìn thấy con dấu, ống gỗ, chữ viết đều y hệt, nhưng đầu thư lại viết tên của vị đại nhân Ngải Sa kia, e rằng cũng giật mình không ít.”
Nhờ ký ức của Thời Đình Vân, Trì Tiểu Trì nhớ tới người ở trong bóng tối liên hệ với Chử Tử Lăng là một vị quan văn nhị phẩm tên gọi Ngải Sa, thậm chí còn nhớ vị trí phủ đệ của hắn ở đâu.
Khi Thời Đình Vân bị giam giữ, y tinh tường nghe thấy có người nghị luận Ngải Sa đại nhân mua một gian nhà ở thành Tây chủ thành Nam Cương, làm cho quy mô của phủ đệ trước kia lớn gấp đôi, lừng lẫy như thế nào, huy hoàng ra làm sao, vân vân.
Thông qua nhiễu loạn từ trường, chim bồ câu vốn sẽ bay đến Nam Cương lại bay vào lều của Thời Kinh Hồng.
Mà con chim bồ câu còn lại, dựa theo ký ức của Thời Đình Vân, bay đến khu phố phía Tây thành Nam Cương, vào trong phủ của vị quan văn nhị phẩm đang còn âu sầu vì thất bại kia.
Khi ở trong xe ngựa, Trì Tiểu Trì đã chuẩn bị vẹn toàn.
Cậu viết trên giấy, Ngải Sai đại nhân, thư này liên quan sự tình trọng đại, Tử Lăng dùng mực nước đặc chế, mắt thường khó có thể nhận biết, cần phải phối hợp với sáp niêm phong trên ống gỗ thì mới có thể hiện chữ.
Cậu còn nói, chỉ cần đem sáp ngâm vào trong trà nóng, đợi sáp hòa tan một chút, ngậm nước phun trên trang giấy, chờ đợi vài phút thì chữ viết có thể hiện ra.
…Quả thật là một phong thư chỉ đạo toàn bộ quá trình tự sát.
Hơn nữa Trì Tiểu Trì căn bản không hề kiêng kỵ, cậu dùng luôn chữ viết của Thời Đình Vân.
Lâu Ảnh hỏi cậu: “Em không lo lắng Ngải Sa nhìn thấy chữ viết sẽ sinh nghi sao?”
“Người như Chử Tử Lăng không tin ai, mọi chuyện đều cẩn thận, chết rồi còn phải đào ba phần mộ để dự bị.” Trì Tiểu Trì nói, “Hắn làm người hầu của Thời Đình Vân nhiều năm, sẽ biết mô phỏng chữ viết của Thời Đình Vân, không tính là đáng kinh ngạc. Cho dù thư này bị phát hiện, hắn cũng có thể nói dối xưng là thay Thời Đình Vân viết thư, là Thời Đình Vân tư thông Nam Cương, có tâm đoạt quyền. —– Thời gia xác thật rất mạnh, hắn để lại chiêu này là muốn khiến Thời gia và triều đình lục đục nội bộ.”
Lâu Ảnh giảm thấp giọng xuống: “Nếu như Ngải Sa không tự mình phun nước mà giao cho thủ hạ hoặc tùy tùng…”
“Mặc kệ người đó là ai, phát độc là đủ rồi.” Trì Tiểu Trì xích lại gần anh một chút, “Rượu độc bị nước pha loãng, nếu chết thì xem như mệnh kém, nếu tổn thương thì xem như mệnh lớn. Tiên sinh cho rằng nếu bị người Nam Cương phát hiện hắn hạ độc trong sáp, như vậy quân cờ Chử Tử Lăng này, bất kể là có ý phản bội Nam Cương hay là bị chủ nhân phát hiện, hành tung bại lộ thì người Nam Cương còn dám dùng hắn hay sao?”
“Hiện tại hắn biết không?”
Trì Tiểu Trì lắc đầu: “Em đoán, thư của hắn đều là gửi một chiều. Huống hồ hắn vì tránh tai mắt của người khác, lựa chọn đối tượng liên lạc cũng không phải người quan trọng gì, chỉ là một quan văn nhị phẩm bị trúng độc mà chết trong thư phòng của mình, thậm chí sẽ không truyền đến trên chiến trường, mặc kệ người nọ là Ngải Sa hay là Mãi Mãi Đề, Cáp Mạch Đề hay là Cáp Ma Phê.”
Lâu Ảnh nhắc nhở cậu: “Cái tên cuối cùng không phải tên người, mà là mắng người.”
Trì Tiểu Trì: “…Ồ.”
Trì Tiểu Trì lại nói: “Em biết mà.”
Lâu Ảnh không nhịn được mà cười.
“Nói chung, độc là hắn hạ, tự tay hắn đâm.” Trì Tiểu Trì nhún vai, nói, “Em chỉ viết một phong thư chỉ đạo mà thôi, cũng không có mời hắn hại người. là Chử Tử Lăng hắn thừa lúc vắng nhà mà vào, tự chặt cánh tay, có liên quan gì đến Thời Đình Vân đâu.”
Lâu Ảnh bật cười.
Anh đã hiểu toàn bộ kế hoạch của Trì Tiểu Trì, đồng thời thành công dùng giọng nói hạ thấp để dụ Trì Tiểu Trì đến gần bên cạnh.
Lâu Ảnh đưa tay ra, nhẹ nhàng khoát lên ngón tay trỏ mà cậu lơ đãng đặt trên giường.
Động tác này không tính kiều diễm nhưng lại trêu cho mặt già của Trì Tiểu Trì đỏ ửng.
…Nơi mà Lâu Ảnh cầm lấy, trùng hợp là nơi mà cậu đeo nhẫn.
Quỷ thần xui khiến, Trì Tiểu Trì không có rút tay về: “Tiên sinh…”
Lâu Ảnh cười nhàn nhạt: “Cuối cùng cũng xem như gạt được em tới đây.”
Từ lần trước trải qua chuyện hẹn c.h.i.c.h thành công, tâm thái của Trì Tiểu Trì đối với Lâu Ảnh sinh ra một chút biến hóa rất khó tả.
…Thật giống như…không có sợ anh như vậy.
Cậu hít một hơi ngắn, nói: “Tiên sinh giở trò lừa bịp.”
Lâu Ảnh yêu thích giọng điệu trẻ con thế này của cậu: “Bắt được em là tốt rồi.”
Trì Tiểu Trì ngồi dưới bục đạp chân, nâng cằm lên: “Bắt được em để làm gì?”
Lâu Ảnh nói: “Cũng không có gì, muốn nhìn em thôi.”
Giữa hai người một câu một lời, vì vậy không nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng ở bên ngoài.
Mấy lần trước vì không muốn gây chú ý nên Nghiêm Nguyên Hành đều đến thăm lúc màn đêm buông xuống, tìm Thời Đình Vân uống trà tán gẫu, nhưng lần nào cũng bị thông báo công tử và Công tử sư ngủ rồi.
Hắn âm thầm nghĩ, hôm nay mình đến sớm một chút có lẽ là ổn.
Chử Tử Lăng ở bên ngoài nói, công tử ở bên trong nói chuyện với Công tử sư, có lẽ vẫn chưa nghỉ ngơi.
Nghiêm Nguyên Hành lấy ra binh thư mà mình đã đánh dấu ghi chú đầy đủ, xác nhận đạo cụ tán gẫu đã được chuẩn bị kỹ càng không có vấn đề, hơi sốt sắng chỉnh lại dung nhan một chút, sau đó mới giơ tay gõ cửa.
Nhưng sau vài tiếng khẽ gọi mà bên trong cũng không có tiếng đáp lại.
….Không có ai sao?
Nhưng hắn quả thật nghe thấy tiếng người trầm thấp bên trong.
Nghiêm Nguyên Hành vén màn che lên, vừa tiến vào thì tầm mắt xoay một cái, liền cứng đờ tại chỗ.
Thời Đình Vân ngồi trên giường, đối diện với một người văn nhân mặc thanh sam ốm yếu, bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Làm cho hắn đột nhiên biến sắc chính là tay của Thời Đình Vân và người kia đặt lên nhau, cùng với gò má ửng hồng của Thời Đình Vân.