Vạn hộ quan sát trận chiến hô lên: “Thiên hộ nhất doanh và nhị doanh xông ra từ hai bên sườn, phá hủy xe đâm, thuẫn bài thủ lùi lại 50 thước”.
Hai ngàn người thiên hộ nhất doanh và nhị doanh rất nhanh nhận được mệnh lệnh, trực tiếp xông ra từ hai bên sườn, giết về phía tộc Hồng Mao đang chen chúc ở giữa, tấn công chớp nhoáng khiến quân đội tộc Hồng Mao buộc phải tìm một lối thoát, nhưng thuẫn bài thủ lại nhanh chóng rút về sau, thành lập tuyến phòng ngự từ đầu.
Hai ngàn người thiên hộ nhất doanh và nhị doanh nháy mắt bị vây, chỉ thấy bọn họ gắt gao bao vây xe đâm ở giữa, đổ dầu hỏa lên rồi châm lửa lớn…
Hai ngàn người dưới sự tấn công của mấy vạn bộ binh rất nhanh dần dần biến mất, rất nhiều cấm quân bị dồn ở giữa cơ thể dính phải dầu hỏa cũng bắt đầu bốc cháy, vạn hộ đứng trên cao rơi nước mắt nói: “Huynh đệ, đi mạnh giỏi, kiếp sau gặp lại…”
…
Bộ binh tộc Hồng Mao mất đi một xe đâm sau khi tiêu diệt hai ngàn cấm quân lại lần nữa xông lên, lần này khiên chắn của hai bên đã chạm vào nhau, mỗi khi phía trước một người ngã xuống, phía sau lại bổ sung ngay một người, rất nhanh độ cao thi thể tại địa điểm mà hai bên giao chiến đã vượt quá một thước. Kéo dài đến khi trời nhá nhem tối, tín hiệu tộc Hồng Mao rút lui cuối cùng đã vang lên…
Trong đại trướng Mãnh Hổ quân.
Lãnh Thiên Ngạo mặt mũi tức giận nói: “Điều tra rõ chưa? Rốt cuộc là chuyện thế nào?”
Một quan tướng quỳ dưới đất bẩm: “Toàn bộ cả liên quân đã biến mất rồi, chỉ còn lại Mãnh Hổ quân chúng ta và cấm quân của đại vương, bây giờ cấm quân của đại vương đang ở bên vách núi phía bắc núi Tuyết Long, đã không còn đường lui nữa”.
“Không thể nào, Dụ Long ông đúng là tên khốn, dám bán đứng phụ vương, ta nhất định phải đích thân giết chết ông. Lập tức truyền lệnh toàn quân, cùng ta đi giải cứu phụ vương”, Lãnh Thiên Ngạo gào lớn lên nói.
“Nhị hoàng tử, đây là thư tay do đại vương vừa gửi tới, bảo ngài lập tức rút lui…”
Lãnh Thiên Ngạo nhìn bức thư rồi gào lên tê tâm liệt phế…
“A…”
Nước mắt lã chã quỳ dưới đất…