Ngô Sở Úy trừng mắt, ” Đại ca.. cậu hỏi ai? Muốn tôi nói cho cậu là lớn à, cậu định lừa tôi à? Hơn nữa, anh ta không phải đã cởi quần trước mặt cậu rồi hay sao? Cậu còn không biết lớn hay nhỏ?”
“Tôi lại không chú ý xem.”
Kỳ thực Khương Tiểu Soái đã nhìn, nhưng cậu không muốn tiếp thu sự thật đó, cậu muốn Ngô Sở Úy nhìn của cây gậy củaTrì Sính rồi khách quan so sánh với Quách Thành Vũ thì thầm cho cậu biết để cho cậu có chút tâm lý chuẩn bị thoải mái hơn.
Kết quả, Ngô Sở Úy vỗ vỗ vai Khương Tiểu Soái.
“Cậu yên tâm, khẳng định khá lớn.”
Khương Tiểu Soái lấm tấm mồ hôi trên trán.
Ngô Sở Úy thấy Khương Tiểu Soái sắc mặt có chút biến đổi, còn nói, “Cậu suy nghĩ một chút, năm đó bọn họ cùng rèn luyện, thế nên gậy của anh ta và Trì Sính chắc chắn cũng tương đối, chứng minh hai người ngang sức thôi! Cơ bản mắt thường không thể nhận ra sự chênh lệch, khác biệt cũng không quá một cm.”
Khương Tiểu Soái sắc mặt càng khó coi.
Hơn nửa ngày mới nhả ra được một câu, “Trì Sính cái kia lớn ra sao?”
Ngô Sở Úy đỡ trán, “Cậu không phải đã từng nhìn qua rồi hay sao?”
Ngô Sở Úy không đề cập tới thì thôi, nói tới lại làm cho Khương Tiểu Soái một kích thích mạnh mẽ. Bởi vì cậu nhìn Quách Thành Vũ lúc trạng thái mềm nhũn, mà lại nhìn Trì Sính đúng lúc anh ta “tinh thần” dồi dào cương cứng, cho nên thị giác bị lực mạnh tác động mà không thể so sánh.
Ngô Sở Úy núc này mới hiểu được.
“Này, không phải cậu sợ Quách tử quá mạnh mẽ nên mới không dám cùng anh ta làm hả?”
Khương Tiểu Soái bật người lên, lộ ra vẻ khinh thường, “Nói cái gì đó? Sư phụ cậu có thể sợ cái này sao? Muốn đè cũng là tôi đè anh ta.”
“Vậy cậu vẫn còn để ý của anh ta lớn hay nhỏ làm gì? Trực tiếp quan tâm tới cái mông anh ta có chặt có khít hay không là được rồi, không phải sao?” Ngô Sở Úy lớn miệng nói.
Khương Tiểu Soái phát hiện, cậu gần đèn thị rạng, gần mực thì đen, những lời này không hề nói suông, nghĩ ban đầu Ngô Sở Úy thuần khiết như một cậu trai mới lớn, bị đàn ông hôn một cái cũng mơ mơ hồ hồ đần đần ở trong nhà không chịu gặp ai. Lúc này đây, cũng mới đây thôi, nói chuyện về JB, chuyện ân ái với đàn ông mặt lại không đổi sắc, tim không đập nhanh.
(Cuộc nói chuyện của hai tiểu thụ dâm đãng)
Ngô Sở Úy lại nói, “Việc lớn hay bé không hề quyết định điều gì, có người gậy to rất to, không được ba giây đồng hồ đã bắn. Có người gậy bình thường phổ thông, làm lại như mãnh hổ mạnh mẽ kịch liệt! Ví dụ như tôi đây! Trì Sính khỏe mạnh như vậy, không phải cũng bị tôi đè hay sao?”
Nói rồi lại giơ bắp tay lên trước mặt Khương Tiểu Soái khoe khoang.
Khương Tiểu Soái túng quẫn, cậu đáng ra phải tặng cho Ngô Sở Úy một câu khắc trực tiếp lên mặt cậu ta bốn chữ.
“Tôi vừa phản công.”
Khương Tiểu Soái lại hỏi Ngô Sở Úy, “Bằng cảm giác mà nói, thì cậu thấy trình độ của Quách tử như thế nào?”
Ngô Sở Úy vốn muốn khẳng định rằng không hề kém, nhưng cậu nghĩ Khương Tiểu Soái không cần thiết phải nghe.
Vì vậy nói, “Làm liền là biết ngay.”
Khương Tiểu Soái sắc mặt dịu đi một ít.
Ngô Sở Úy còn nói, “Anh ta có thể mạnh như Trì Sính hay không? Không phải tôi đều vẫn còn sống hay sao?”
Khương Tiểu Soái mồ hôi dữ dội chảy ra.
“Yên tâm đi.” Ngô Sở Úy an ủi Khương Tiểu Soái, “Quách tử vừa nhìn đã biết là rất dịu dàng ôn nhu, người có kiên nhẫn, bất kể cậu đè anh ta, hay anh ta đè cậu, hai người khẳng định sẽ hạnh phúc. Nhanh chóng làm việc đi, xong xuôi nói cho tôi chi tiết một chút nhé.”
Nói xong cười dâm tà.
Khương Tiểu Soái nhe răng, “Cậu đấy làm gì thì đi làm đi.”
Ngô Sở Úy nói, “Tôi thật sự phải đi rồi, cậu nhất định đừng đem chuyện kia kể cho người khác nghe nhé! Nhớ kỹ, ghi nhớ kỹ vào.!”
Khương Tiểu Soái không nhịn được phất tay một cái, “Được rồi được rồi, tôi biết rồi.”
………….
Từ phòng khám đi ra, Ngô Sở Úy tinh thần sảng khoái đi tìm Trì Sính.
Gần đây cậu thường xuyên chạy đến đơn vị của Trì Sính, hiện tại công ty cậu và cơ quan Trì Sính đang kết hợp hỗ trợ lẫn nhau, muốn phát triển công ty nhất định phải có sự ủng hộ của chính sách nhà nước cơ quan chính phủ. Không biết bao nhiêu công ty, tập đoàn lớn đều quà lớn quà nhỏ mang đến đơn vị Trì Sính, Ngô Sở Úy hoàn toàn ngược lại, quà cáp không mất nhiều, cậu cũng đi cửa sau đút lót giúp cậu mở rộng đường tiền tài, mở rộng thị trường, nhưng tiền ít đi, đống tiền lớn lại chạy về. (Úy Úy bán thân chứ gì nữa, không có chồng thì đi bán sắt vụn, đi bán cháo nhé.. )
Từ lúc ở Hawaii trở về, Ngô Sở Úy liền ban bố với Trì Sính ba điều luật lệ.
Sau đó, tiền trong nhà đều do một mình Ngô Sở Úy quản, tất cả tiền của Trì Sính đều phải nộp hết lên, bất kể là tiền lương hay hay thu nhập quỹ đen. Ngô Sở Úy nói như đài, “Đó là ngăn chặn anh tham ô hủ bại”. Nhưng thật ra là cậu đang “tham ô” tiền của Trì Sính.
Mỗi ngày chỉ cấp cho Trì Sính mười tệ tiền tiêu vặt.
Cũng chính là Trì Sính ngày nào đó đói bụng, trên đường đi định mua một cái bánh rán cũng phải suy nghĩ đắn đo như người keo kẹt bủn xỉn.
“Tổng giám đốc Ngô, đến đấy ạ?” Tiểu Trương biết Ngô Sở Úy đến tìm Trì Sính liền hô lớn.
Ngô Sở Úy nhìn trong tay anh ta cầm theo cái giỏ, hỏi, “Đây là cái gì hả?”
“A…. cấp trên tặng hoa quả.”
Ngô Sở Úy một vẻ biểu tình hâm mộ, “Các anh thật là tốt, cứ cách năm ba hôm lại phát đồ đạc.”
“Tôi đây cấp dưới nhỏ bé, chỉ chờ đợi cấp trên tặng quà thôi. Sao có thể so với tổng giám đốc như anh chứ? Anh muốn ăn hoa quả chỉ cần vung tay một cái lên là cả một xe đến.”
“Làm gì mà cậu nói khoa trương như vậy?” Ngô Sở Úy nói, “Tôi có mua cũng chỉ là mua tặng cho nhân viên, là tặng cho người khác, đời này làm gì có ai tặng đồ cho tôi.”
Hai người nói chuyện rồi cùng vào thang máy.
Ngô Sở Úy hỏi, “Các cậu nhân viên nhà nước tiền đen quỹ đỏ nhiều thu nhập như vậy, cậu thế nào suốt ngày đùa kêu khổ hả?”
Tiểu Trương nói, “Tôi nào có thu nhập đen hả? Người chính xác có thu nhập đen chính là Trì Sính đó.”
Ngô Sở Úy lại bắt đầu nói bóng nói gió.
“Vậy anh ta thu nhập đen chủ yếu từ những phương diện nào.?”
“……..”
Hai người trò chuyện một chút, đã đến cửa phòng làm việc của Trì Sính.
Đẩy cửa đi vào, Trì Sính đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ra.
Ngô Sở Úy mở miệng hỏi, “Nghe nói đơn vị các anh phát quà.?”
Trì Sính căn bản không rõ ràng lắm việc này, bởi vì đồ của anh đều có người mang đến tận cửa, rất ít khi bản thân tự đi nhận. Cho nên anh thấy bên cạnh bốn người bốn giỏ hoa quả mới biết được phát quà.
“Ừ, cậu đi xem, có thích ăn cái này không?”
Ngô Sở Úy đi tìm, hai giỏ nho, hai giỏ lê, cậu cũng không quá thích ăn.
Có chút uể oải.
Trì Sính vừa nhìn cái ánh mắt này của Ngô Sở Úy, liền biết cậu không thích ăn đồ này.
Đi tới mở cái giỏ nhìn một cái, sau đó ôm lấy hai giỏ nho đi ra ngoài.
Ngồi trên xe, Ngô Sở Úy hỏi Trì Sính, “Anh mang cho ba mẹ anh giỏ quả này hả?”
Trì Sính lắc đầu, “Cho Quách tử, cậu ta thích ăn nho.”
Ngô Sở Úy mặt trầm xuống không hé răng.
Lái qua một cái ngã rẽ, Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng.
“Tôi cũng thích ăn nho.”
Trì Sính liếc nhìn cậu, quả nhiên đụng vào lòng dạ hẹp hòi.
“Cho Quách tử hai giỏ, tôi đưa cậu đi mua.” (Này con không vui đâu nhé ba ba, không ăn cũng không muốn cho.. Không được cho. *Mặt xấu tính*. )
“Anh có tiền hả?” Ngô Sở Úy gãi đúng chỗ ngứa.
Trì Sính lấy tay với trong túi áo khoác, một tệ cũng không có, chỉ móc ra một túi đồ ăn vặt.
Ném cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy vừa nhìn, là một túi bò khô, giá mười tệ. (Ý ba ba là có bao nhiêu tiền đều cho Úy Úy nhà mình hết, đồ không ăn được sao không mang cho người khác, con bớt giận rồi.. lại yêu rồi.. )
Tâm tình trong nháy mắt lại vui vẻ trở lại.
“Mình mang nho đến cho Quách tử đi.!”