– Ngươi muốn ra ngoài hay không? Muốn ra thì nói nhà của ngươi ở đâu!
Bạch Dạ Lang không đếm xỉa đến hắn, khiến hắn có chút tức giận, tuy cảm thấy Hàn Mạc quen biết người này, nhưng giữa hai người không có tình cảm thân thiết như bạn hữu, xem ra tù phạm này không phải bạn hữu của Hàn Mạc, hắn cảm thấy yên lòng, trầm giọng nói:
– Ngươi có phải là gian tế, đến thăm dò tin tức nước ta? Ngươi nếu không nói chỗ ở, ta sẽ giao ngươi cho Đông hoa thính…!
Chưa nói hết câu hắn chợt nhớ đến Hàn Mạc chính là Thính trưởng Tây hoa thính, mà mình mang Đông hoa thính nói ra quả là không đúng lúc, nên lập tức sửa chữa:
– Vậy giao ngươi cho Hình bộ nha môn, nơi đó không thoải mái bằng chỗ này đâu !
Khóe miệng Bạch Dạ Lang nhếch lên nụ cười quái dị, liếc qua Lưu Thanh Nguyên, bỗng nhiên hướng Hàn Mạc nói:
– Ta biết thổi nhiều khúc, nhưng có một khúc là ta thích nhất, tên là “Thương trong mộng”, ta thổi cho ngươi nghe, ngươi đồng ý?
Hàn Mạc và Lưu Thanh Nguyên nhìn nhau, không có lên tiếng, Sương nhi vỗ tay cười ủng hộ:
– Tốt tốt, ngươi thổi sáo nghe rất hay!
Bạch Dạ Lang thản nhiên cười, bắt đầu nâng sáo lên thổi.
Tiếng sáo du dương êm tai, vài nốt nhạc tiến vào tai Hàn Mạc, hắn cũng rất say sưa thưởng thức.
Không thể nghi ngờ, chỉ có thể là “khúc nhạc ở trên trời, nhân gian chưa từng được nghe”.
Tiếng sáo đột nhiên thay đổi, mang theo một thanh âm quái dị, loại thanh âm này vang lên, trong nháy mắt Hàn Mạc cảm thấy thân thể của mình nổi lên một cảm giác quái lạ, nội khí “trường sinh kinh” lập tức phản ứng bắt đầu tự động điều tức.
Tinh túy “trường sinh kinh” ngay cả “Bát phong bất động” tà ma như thế xâm thực, chỉ cần dựa theo “trường sinh kinh” vận khí là có thể duy trì tinh thần bình tĩnh.
Chính tác dụng “trường sinh kinh”, khiến Hàn Mạc thấy được một cảnh tượng.
Bốn phía tù phạm như si như túy, kinh ngạc nhất chính là Lưu Thanh Nguyên và vài tên nha sai trên mặt biểu hiện quái dị, giống như nghe đến tiếng sáo nghĩ đến điều gì đó rất kinh khủng.
Hắn nhìn Sương nhi, thấy nàng hai tay nắm chặt đặt ở trước ngực, gương mặt như búp bê thiên sứ lúc này đang cực kỳ bi thương, đó là một loại cảm động tình thương.
Hàn Mạc nhíu mày.
Bỗng hắn hiểu ra mọi chuyện, Bạch Dạ Lang thổi sáo, nội khí “trường sinh kinh” tự mình lưu động, nói cách khác, tiếng sáo của Bạch Dạ Lang có chút quỷ dị nhưng không xâm nhập được vào thần khí Hàn Mạc.
Hàn Mạc biết, ở thế giới cổ đại này, thứ võ công kỳ quái có thể sát thương người khác bằng một thứ vũ khí ít ai ngờ nhất vốn không tồn tại.
Nhưng có một ít trong số đó vẫn được lưu truyền.
Trong đó có một loại như “mị thuật” là khẳng định còn tồn tại, giống như đời sau y học có lĩnh vực thôi miên vậy, thời này có một số cao thủ có thể thông qua một thứ gì đó để tiến hành thôi miên người khác.
Nhìn bốn phía mọi người như mê như tỉnh, Hàn Mạc giật mình, Bạch Dạ Lang không ngờ chính là cao thủ dùng mị thuật, mà khúc nhạc “Thương trong mộng” hiển nhiên chính là khúc nhạc mà Bạch Dạ Lang dùng để thôi miên mọi người.
Người này quả nhiên là rất quỷ dị.
Trong lòng Hàn Mạc biết, nếu mình không tập luyện “trường sinh kinh” từ nhỏ, chắc chắn mình cũng bị thôi miên giống họ.
Thuật thôi miên không giống bình thường, người thi triển phải có tinh thần hùng mạnh mới có thể thôi miên người khác, nếu gặp phải người có tinh thần mạnh hơn sẽ rất dễ đả thương chính mình.
Bạch Dạ Lang đang thi triển thôi miên thuật, chắc chắn đối với bản thân tinh thần lực cực kỳ tin tưởng.
Hiển nhiên, trong ngục giam không một ai có tinh thần lực mạnh hơn hắn.
Sau khi bị thôi miên, người bị thôi miên trong lòng nghĩ gì đều biểu hiện trên mặt.
Kiếp trước Hàn Mạc là người của y viện, nhưng lại không học khoa tâm lý, lại càng không giỏi về thôi miên, hơn nữa thôi miên ở thời đại đó cũng là một môn cực kì thần bí, khó lý giải và huyền ảo.
Hàn Mạc chỉ biết qua loa về thôi miên mà thôi, thực tế thôi miên làm cho người ta tiến vào một trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lúc này do tinh thần hoảng loạn, thậm chí có thể thấy được những bí mật nội tâm.
Kinh khủng nhất chính là, có lúc bị người thôi miên khống chế có thể làm ra một ít chuyện mà bình thường bản thân căn bản không thể làm được.
Hàn Mạc ở trong tiếng sáo bao quanh, thấy Lưu Thanh Nguyên trên mặt hoảng sợ và giữ tợn, hiển nhiên hắn đang nghĩ đến chuyện gì, còn Sương nhi trên mặt biểu hiện bi thương, làm cho Hàn Mạc nghi hoặc, chẳng nhẽ tiểu cô nương ngây thơ trong lòng có nhiều bi thương đến vậy?
Đột nhiên, Hàn Mạc thấy Lưu Thanh Nguyên và ngục tốt đều rút đao ra khỏi vỏ, vẻ mặt hung dữ, giống như lang sói, chăm chú nhìn vào chính mình.
Hàn Mạc nhíu mày, hai tay nắm chặt, kéo Sương nhi ra phía sau, lạnh lùng nhìn ngục tốt. Bạch Dạ Lang khống chế bọn họ, lợi dụng ngục tốt đối phó mình.
Ánh đao chớp nhoáng, một gã ngục tốt sắc mặt giận giữ trợn mắt hìn Hàn Mạc, giơ lên đao hướng về Hàn Mạc bổ xuống.
Hàn Mạc không lùi mà tiến tới, thân hình hơi nghiêng sang một bên, tránh thoát một đao sắc bén, tay phải như chưởng đao, nhằm động mạch trên chân ngục tốt chém xuống.
Hắn hiểu rõ, ngục tốt tấn công mình không phải là tự chủ, mà bị tiếng sáo của Bạch Dạ Lang thôi miên, cho nên hắn không muốn đánh thương bọn họ, chỉ cần làm cho bọn họ mất đi khả năng tấn công là được.
Đánh nhau quyết liệt thật ra những tinh túy nhất của võ công chỉ thể hiện trong chớp mắt.
Nhanh, linh hoạt, sắc bén, rõ ràng, chuẩn xác, đây chính là cách đánh của quân đội hiện đại .
Viên ngục tốt đầu tiên ngã xuống, chưởng đao của Hàn Mạc đã đánh lên gã ngục tốt thứ hai, tên đó hừ một tiếng rồi ngã xuống.
Tên cuối cùng không hề sợ hãi, vung đao lên đánh bừa về Hàn Mạc, vì bị khống chế nên chiêu thức máy móc, nên Hàn Mạc dễ dàng phá giải, tay phải chưởng đao đổi thành chỉ, đâm vào eo ngục tốt, ngay lập tức hắn cũng mất đi tri giác gục xuống.
Hàn Mạc đứng lên, nhìn trong phòng giam Bạch Dạ Lang, chỉ thấy Bạch Dạ Lang cực kỳ giận giữ. Lúc này hắn đang ngước lên nhìn hắn, trong con mắt tràn đầy kinh ngạc.
Tiếng sáo vẫn tiếp tục, Hàn Mạc cười lạnh một tiếng, đột nhiên đi đến trước cửa phòng giam quát:
– Ngươi là thằng điên!
Tiếng quát nghe oang oang, gần như có thể gây chấn động màng nhĩ.