Đinh Nhị Tiến càng coi càng thích, ông vui vẻ nói: “Ồ, thật tuyệt nếu ba sinh được đứa con gái thế này”
Đinh Thu Huyền bĩu môi: “Hừ!”
Trong nháy mắt, cô nhìn thấy trên vai Giang Nghĩa có tóc của một người phụ nữ, trong lòng nổi cơn ghen, kẹp sợi tóc giữa hai ngón tay, lạnh lùng hỏi: “Nói thật, là tóc của ai?”
Giang Nghĩa sững sờ.
Nghĩ kỹ lại, có lẽ là lúc Lăng Dao ôm để lại.
Nhưng nên nói gì đây?
Giang Nghĩa không phải là người biết viện cớ, càng cố viện cớ thì càng không được.
Cuối cùng, anh nói thật: “Đây là… tóc của Lăng Dao.”
“Anh!!!”
Đinh Thu Huyền suýt nữa phun máu, cô luôn cho rằng Giang Nghĩa là một người không biết tấu hài, ai ngờ hôm nay Giang Nghĩa lại có thể trêu cô.
Nhưng sao cô biết được Giang Nghĩa không phải nói giỡn, mà là nói thật.
“Hừ!”
Đinh Thu Huyền đẩy Giang Nghĩa ra: “Đêm nay ngủ trên sàn nhà!”
Giang Nghĩa lúng túng nhún vai và đi theo Đinh Thu Huyền vào phòng ngủ.
Sau khi hai người lần lượt vào phòng ngủ, Đinh Thu Huyền vừa cởi áo khoác vừa nói: “Nhân tiện, em có một vài điều muốn nói với anh. Ngày mai là lập đông, vào ngày này hàng năm, ba sẽ ở cùng đồng nghiệp là Chú Vinh ăn bữa cơm. Địa điểm năm nay là Khách sạn Hòa Vân. Em và ba sẽ đến đó vào ngày mai, anh cũng phải đến đó, biết không? “
“Lúc nào?”
“Đừng quá sớm, trước bảy giờ tối là được.”
“Được.”
Ngừng một chặp, Đinh Thu Huyền nhắc nhở: “À… tốt hơn hết anh nên chuẩn bị trước một món quà.”
“Uh, chỉ là lập đông, cũng không phải lễ lớn. Có cần phải long trọng như vậy không?”
Đinh Thu Huyền nhún vai: “Vốn không cần thiết, nhưng ba và Chú Vinh là kiểu người dù chết cũng sĩ diện. Mỗi bữa ăn đều muốn so đấu, năm nay chắc chắn cũng không ngoại lệ. Anh chuẩn bị quà đừng làm mất mặt ba là được. Có đủ tiền không? Em có thể cho anh một ít. “
Giang Nghĩa mỉm cười: “Không cần đâu, tiền lương của anh vài tháng này còn dày lắm nhé.”