Thiên gia thân tình đạm bạc, nhưng chính là vì như thế, nên Cảnh Minh đế mới phá lệ kiêng kị huynh đệ tương tàn.
Phái ra tử sĩ, chủy thủ tẩm độc, này cùng kéo bè kéo lũ đánh nhau tính chất hoàn toàn bất đồng.
Cảnh Minh đế càng nghĩ càng bực bội, trên mặt lại bất động thanh sắc, nhàn nhạt nói với ba người Hình Bộ Thượng Thư: “Việc này các ngươi không cần nhúng tay nữa, cứ giao cho Cẩm Lân vệ tra rõ đi.”
Úc Cẩn nghe xong khóe môi khẽ nhếch.
Mặc kệ ai tới tra, tra ra bao nhiêu, dù sao đối với hắn chỉ có lợi chứ không có hại, cho nên nói nhi tử bị ủy khuất tìm ông già cáo trạng đúng chuẩn không sai.
Ba người Hình Bộ Thượng Thư vừa nghe thế, cầu mà không được, vội vàng đồng ý.
Có thể ném văng củ khoai lang phỏng tay này, người nào thích nhận thì cứ nhận đi.
Không khí trong ngự thư phòng có chút ngưng trọng, Cảnh Minh đế trầm mặt liếc Phan Hải một cái: “Phan Hải, đi hỏi Đậu thượng thư xem, Yến Vương phủ hắn định chuẩn bị giữ đến ăn Tết để bản thân ở luôn hay sao?”
Ba người Hình Bộ Thượng Thư trao đổi ánh mắt với nhau, thầm nói Công Bộ Thượng Thư này thật đúng là tai bay vạ gió.
“Được rồi, các ngươi lui ra đi.”
“Chúng thần cáo lui.”
Mắt thấy Úc Cẩn chuẩn bị theo ba người Hình Bộ Thượng Thư cùng lui ra, Cảnh Minh đế nâng mí mắt: “Lão Thất, ngươi lưu lại.”
Dưới ánh mắt khác thường của ba người Hình Bộ Thượng Thư, Úc Cẩn dừng chân.
Người ngoài lui ra, Cảnh Minh đế hơi thả lỏng tư thế, hừ lạnh một tiếng: “Lão Thất, ngươi còn có chút quy củ nào không hả, bị tập kích xong tại sao lại đi Thuận Thiên Phủ báo quan?”
Đường đường thân vương, hoàng tử của ông, thế mà lại giống như tiểu dân chạy tới báo quan, ông cơ hồ có thể tưởng tượng ra biểu tình của những người đó sau khi tiểu tử này cho thấy thân phận.
“ Ngươi là người phương nào?”
“Xuất thân hoàng thất, gia phụ đương kim thiên tử.”
Chỉ cần tưởng tượng như vậy thôi, thì Cảnh Minh đế đã cảm thấy cái mặt già này đều mất sạch rồi!
Úc Cẩn trầm mặc chỉ chốc lát, giương mắt nhìn về phía Cảnh Minh đế: “ Nhi thần cũng không biết gặp phải chuyện như thế này nên làm thế nào cho phải, đầu tiên nghĩ đến chính là báo quan.”
Thiếu niên mặt mày tinh xảo, khí chất sạch sẽ thanh tịnh như núi cao tuyết trắng, thoạt nhìn rất là cảnh đẹp ý vui.
Mà người hoặc vật làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, luôn được thiên vị.
Cảnh Minh đế nhìn nhi tử phong tư trác tuyệt, bỗng nhiên liền nghĩ tới hắn lang thang ngoài cung mười mấy năm, nhất là về sau vẫn luôn ở đất Nam Cương chưa khai hóa xa xôi kia, không hiểu quy củ thật sự rất bình thường.
Ông sao có thể nghiêm khắc với một đứa trẻ nuôi ở sơn dã hiểu được ý tứ như người lớn lên ở trong cung chứ? Này giống như ghét bỏ sói hoang không ăn cỏ, không phải chuyện minh quân nên làm.
“Khụ khụ, chờ ngươi vào ở vương phủ sẽ có chúc quan, đến lúc đó tự sẽ có người thay ngươi xử lý những việc này, đoạn về sau không được làm bậy nữa.”
“Nhi thần biết sai rồi.” Úc Cẩn nhận sai tương đối thống khoái.
Dù sao nhận sai sẽ không ít đi một miếng thịt, về phần người khác có thể thiếu mất một miếng thịt hay không, kia hắn đành mặc kệ.
“Được rồi, ngươi lui ra đi. Không có việc gì thì cứ ở trong nhà đi, đừng cả ngày gây chuyện thị phi.”
“Nhi thần cẩn tuân phụ hoàng dạy bảo.”
Nhìn nhi tử bình tĩnh kính cẩn nghe theo, Cảnh Minh đế mơ hồ sinh ra một dự cảm không ổn.
Luôn cảm thấy ngày tháng sau này sẽ không có nhiều tâm tư rảnh rỗi xem thoại bản nữa.
Thôi, mắt không thấy tâm không phiền.
Cảnh Minh đế xua tay ý bảo Úc Cẩn lui ra, hơn một canh giờ sau chờ được Chỉ Huy Sứ của Cẩm Lân vệ tới.
“Nói đi.” Thấy Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ muốn nói lại thôi, Cảnh Minh đế không kiên nhẫn nói.
Chỉ Huy Sứ Cẩm Lân vệ cúi đầu nói: “Khởi bẩm bệ hạ, trước mắt tạm chưa tra ra manh mối người đánh lén Yến Vương, duy nhất dị thường chính là…… Hôm nay, Lỗ Vương từng ở xuất hiện ở phụ cận chỗ Yến Vương ở tạm, trước khi Yến Vương tiến cung còn từng cùng Lỗ Vương có ngắn ngủi nói chuyện với nhau ——”
“ Hỗn trướng này!” Cảnh Minh đế tức giận đến vỗ long án.
Ở trong lòng ông, Úc Cẩn đối với trong ngoài triều đình thậm chí là với ông mà nói chẳng qua là một hoàng tử râu ria, người như vậy làm sao khiến người ta thống hạ sát thủ?
Ông không thể không hoài nghi mấy đứa nhi tử.
“Truyền Lỗ Vương tiến cung!”
Phan Hải lãnh chỉ muốn đi, Cảnh Minh đế lại gọi hắn lại: “Khoan đã, truyền vài vị Vương gia cùng tiến cung luôn đi.”
Chẳng sợ lão Ngũ hiềm nghi lớn nhất, chính là loại chuyện huynh đệ tương tàn mà truyền ra ngoài sẽ quá khó nghe, huống chi cũng không có chứng cứ.
Cảnh Minh đế quyết định gọi tất cả mấy đứa con tiến cung rồi cùng giáo huấn một phen, đối xử bình đẳng.
Phan Hải rũ mi thuận mắt đi đến cửa Ngự thư phòng, lại bị Cảnh Minh đế gọi lại: “Cũng gọi Thái Tử tới luôn đi.”