Mộ Nhất Phàm sững người đứng tại chỗ.
Phải rồi!
Anh là tang thi mà!
Trải qua khoảng thời gian cùng đám Trần Hạo đi tìm vật tư, suýt chút nữa anh quên mất chuyện mình là tang thi.
Giờ dù Chiến gia và Mộ gia có đồng ý anh ở bên Chiến Bắc Thiên, thế nhưng chuyện anh là tang thi vẫn sẽ là quả bom có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Anh vẫn phải bứt rứt không yên, từng giây từng phút đều phải lo sẽ bị người khác phát hiện ra thân phận của mình.
Hơn nữa, qua một thời gian nữa, thành B sẽ đưa máy kiểm trắc tang thi đi vào sử dụng, nếu anh không thể tránh được máy kiểm trắc này, sau này sẽ không thể tiếp tục ở lại thành B nữa.
“Nhất Phàm! Nhất Phàm!”
Mộ Duyệt Thành dẫn một đội ngũ từ tòa cao ốc chạy ra, hỏi Mộ Nhất Phàm đang đứng xuất thần: “Nhất Phàm, con không sao chứ?”
Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, ủ rũ nói: “Không sao ạ.”
“Mới có binh sĩ báo cáo, nói Chiến Nam Thiên tới tìm con, có thật như vậy không? Nó có đả thương con không?”
Mộ Duyệt Thành nhìn Mộ Nhất Phàm từ trên xuống dưới một lượt, thấy anh không thương tích gì, lúc này mới thở phào.
“Không sao.”
Mộ Nhất Phàm nhìn vẻ mặt lo lắng của Mộ Duyệt Thành, rầu rĩ nói: “Bố, nếu sau này con không thể ở bên cạnh bố, bố phải tự chăm sóc mình đấy.”
Mộ Duyệt Thành sửng sốt, quát to: “Con nói lung tung cái gì đấy? Có phải con lo ta không cho con cưới vợ về, nên mới cố ý nói mấy lời này khiến ta phải khổ sở không?”
Ông cho rằng con trai đang lo chuyện bị ung thư xương: “Con đừng suy nghĩ lung tung, trước đó ta đã nói rồi, chỉ cần người con thích nhân phẩm tốt, ta sẽ chấp nhận cô ấy, sau này có cô ấy chăm lo cho cuộc sống của con, ta cũng an tâm hơn nhiều, còn có, chú con đang tận lực phái người đi tìm bác sĩ giỏi nhất khám bệnh cho con, nhất định có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh ung thư xương của con.”
Mộ Nhất Phàm: “…………….”
Anh nhận ra dường như Mộ Duyệt Thành hiểu lầm ý anh.
Thế nhưng, lời của bố đã nhắc nhở anh một chuyện, sau này, nếu bố anh không đồng ý cho anh ở bên Chiến Bắc Thiên, anh có thể lấy chuyện mình bị ung thư xương không sống được bao lâu nữa ra để ép ông đồng ý cho anh ở cùng với Chiến Bắc Thiên.
Ha ha!
Anh thất đức quá đi!
Haiiizzzzzz!
Việc này chỉ nghĩ vậy thôi, chứ bảo anh làm, anh thật sự không làm được!
“Này này, sao con không chịu nói gì thế!”
Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần: “Con muốn chấn chỉnh lại cao ốc Mộ thị.”
Mộ Duyệt Thành sửng sốt, sao chuyển đề tài gì mà nhanh thế?
“Con muốn chấn chỉnh lại thế nào?”
“Trước mắt không nói cho bố, bố nói đi có đồng ý không?”
Mộ Duyệt Thành chau mày: “Tùy con, chỉ cần không khiến toàn bộ người trong tòa nhà phàn nàn, con muốn làm cái gì thì làm cái đấy!”
“Được, vậy con về trước.”
Mộ Duyệt Thành gật đầu: “Ta phải tới doanh địa, có chuyện gì thì gọi cho ta.”
“Vâng.”
Mộ Nhất Phàm quay trở lại phòng của mình trong tòa cao ốc, lập tức gọi điện cho Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, chuyện lần trước anh muốn thành lập tổ nghiên cứu chữa trị virus tang thi đến đâu rồi?”
Chiến Bắc Thiên chưa đi tới doanh địa, vẫn còn đang ngồi trên xe nghe thấy Mộ Nhất Phàm hỏi câu này, chỉ biết nhất định cậu chàng đã gặp chuyện gì, nếu không giọng nói đã không sốt ruột như vậy.
“Khâm Dương đã đồng ý giúp anh quản lý tổ nghiên cứu này, mấy ngày nữa sẽ bắt đầu nghiên cứu, sao đột nhiên em lại hỏi chuyện này?”
Mộ Nhất Phàm nằm vật xuống giường: “Anh vừa đi thì Nam Thiên tới tìm em.”
Chiến Bắc Thiên chau mày lại, lập tức đoán ra được đã xảy ra chuyện gì: “Có phải nó nhắc tới chuyện em là tang thi không?”
“Ừ, cơ mà có một số cái anh ta nói rất có lý, dù Chiến gia và Mộ gia có chấp nhận chuyện chúng ta, thế nhưng một khi phát hiện thân phận tang thi của em, nhất định họ sẽ phản đối, chắc chắn sẽ không cho anh ở bên em.”
Chân mày Chiến Bắc Thiên càng chau chặt hơn.
Đây đúng là một vấn đề lớn.
“Đừng lo, anh sẽ xử lý tốt chuyện này, em cũng đừng suy nghĩ lung tung, nếu bọn họ không chấp nhận em, đến lúc đó anh sẽ rời thành B cùng em.”
Chỉ một câu nói đơn giản vậy thôi, nhưng cũng đủ khiến Mộ Nhất Phàm ném những chuyện không vui trong lòng ra xa vạn dặm, cả người như được ngâm trong hũ mật ngọt, ngọt chết anh luôn.
“Anh tốt cực kỳ luôn ấy!” Anh quay về phía di động phát ra tiếng hôn “chụt chụt” to ơi là to, hôn chùn chụt như vậy mấy chục cái liền, vô cùng hưng phấn nhiệt tình, khiến khóe miệng Chiến Bắc Thiên cong tít lên, họa thành một đường cung hoàn mỹ.
Cậu chàng này cũng dễ dụ thật đấy, chỉ nói một câu thôi đã đủ để khôi phục sức sống rồi, nhưng sau khi nghe giọng nói tràn đầy tinh thần của anh xong, trái tim hắn mới bình tĩnh đáp xuống vị trí cũ.
“Anh còn bận việc, em không quấy rầy anh nữa.” Mộ Nhất Phàm khôi phục tinh thần, lập tức cúp máy.
Trong lòng anh cảm thấy, chỉ cần có Chiến Bắc Thiên ở bên cạnh, sẽ không phải lo lắng gì nữa.
Chiến Bắc Thiên nghe anh cúp máy, lập tức gọi điện cho Thẩm Khâm Dương, bảo cậu ta mau chóng bắt tay vào hạng mục nghiên cứu chữa trị virus tang thi.
Sau đó, hắn lại gọi điện cho Lục Lâm, để cậu ta đi điều tra tung tích của Dung Tuyết, tìm được cô ta, không cần phải hồi báo, có thể đánh chết luôn.
Không ngờ Lục Lâm lại nhỏ giọng nói: “Lão đại, em đang ở chỗ Chiến lão quân ủy.”
Chiến Bắc Thiên hỏi thẳng: “Ông tìm mấy cậu tới, là để hỏi chuyện của tôi với Nhất Phàm, có đúng không?”
“Không biết ạ, giờ bọn em mới tới Chiến gia, còn chưa gặp Chiến lão quân ủy. Mới đầu bọn em còn tưởng anh cho gọi bọn em tới, nhưng tới rồi mới biết là không phải.”
“Nếu họ hỏi chuyện của tôi với Nhất Phàm, cậu có thể nói thẳng.”
Lục Lâm hết sức lo lắng: “Nhưng mà, thân thể Chiến lão gia…”
“Giờ sức khỏe ông rất tốt, không cần phải lo lắng.”
“Vâng, em không nói nhiều nữa, đợi bọn em xong chuyện ở đây, sẽ đi tìm Dung Tuyết luôn.”
Chiến Bắc Thiên cúp máy xong, bắt đầu suy nghĩ xem sau này nên làm thế nào.
——
Mộ Nhất Phàm gọi điện cho Chiến Bắc Thiên xong, liền đi xuống tầng bảy mươi chín, lập tức cho triệu tập người trong Mộ gia, cùng với những người có quan hệ thân thích với Mộ gia lên tầng bảy mươi chín để họp hội nghị.
Chỉ cần là người ở tòa cao ốc Mộ thị, sẽ đều bị gọi lên tầng bảy mươi chín.
Mộ Nhất Phàm đợi mọi người tới đông đủ rồi, lập tức tuyên bố một chuyện: “Từ nay về sau, binh lính trong tòa nhà với người trong nhà ăn sẽ không phải bưng cơm lên nữa, mọi người muốn ăn thì xuống căn tin ăn, còn có, không được ngồi tụm lại một bàn ăn, phải tách ra dùng cơm.”
Những lời này khiến rất nhiều người lớn tiếng dị nghị.
Mộ Duyệt Hiên hỏi: “Nhất Phàm, cháu làm vậy có lý do gì đặc biệt không?”
Mộ Nhất Phàm nhìn về phía bác mình: “Muốn Mộ thị có thể hùng mạnh, nên tương hỗ với người dưới nhiều hơn, kéo gần quan hệ đôi bên, như thế họ mới nguyện ý tiếp tục theo bên cạnh chúng ta, nỗ lực tìm vật tư cùng Mộ thị. Còn nếu cứ như trước, nếu cứ bắt người ta bưng thức ăn lên, như vậy khoảng cách sẽ càng ngày càng xa, họ sẽ nghĩ chúng ta cao cao tại thượng, không thể leo tới, không thể thân cận, họ sẽ không có bất cứ cảm tình gì với chúng ta, nếu có người lấy lợi ích ra mê hoặc sẽ có thể phản bội chúng ta bất cứ lúc nào.”
Mọi người đều theo chủ nghĩa dân chủ, cũng tự nhiên hiểu đạo lý này, những ý kiến phản đối dần lắng xuống.
“Còn có….”
Mộ Nhất Phàm lấy thẻ thân phận từ trong túi ra.