Lúc này giữa đoạn nhai lại xuất hiện một đôi tiên hạc kỳ dị bay lên, hình thể so với chim ưng khổng lồ còn lớn hơn mấy lần.
Nam Cung Vân còn chưa hết tính trẻ con, nàng lại thấy đôi tiên hạc hiếm có này, vì thế liền dùng tay muốn bắt, không ngờ được đôi tiên hạc này lại rất thông linh, mắt thấy có người xâm phạm, chúng liền không khác khí vỗ mạnh cánh.
Trong nháy mắt giữa không trung xuất hiện một luồng chân khí đánh thẳng và hướng Nam Cung Vân, thật không ai ngờ được đôi tiên hạc này lại có võ công, hơn nữa còn không kém võ lâm cao thủ chút nào!
Nam Cung Vân thất kinh, thân hình nàng lay động né tránh theo bản năng, chỉ là nàng không nhớ mình đang ở giữa không trung, căn bản là không có chỗ mượn lực nên không thể thi triển khinh công, thế nên thân hình Nam Cung Vân lập tức rơi xuống, rơi thẳng xuống vực sâu vạn trượng bên dưới! Mà đôi tiên hạc này thấy địch nhân rơi xuống, dáng vẻ bọn chúng như thừa thế truy kích, như muốn đánh tới Nam Cung Vân!
Nam Cung Hiên thấy dị biến xảy ra, lão không khỏi thấy hoảng sợ thế nên liều mạng ở giữa không trung toàn lực đánh ra một chiêu “Phích Lịch Chưởng” đến đôi tiên hạc đang định công kích Nam Cung Vân.
Mà công lực của đương kim gia chủ Nam Cung thế gia tất nhiên là có điểm bất phàm, trong chưởng phát ra cơ hồ còn có tiếng sấm nổ mơ hồ, truy kích thẳng đôi tiên hạc.
Đôi tiên hạc này có vẻ cũng biết lợi hại, vì thế chúng vội đổi hướng phi hành mà trốn, thật khó khăn mới né được chưởng phong. Đôi tiên hạc thấy Nam Cung Hiên lợi hại, vì thế không truy kích theo Nam Cung Vân nữa mà giương cánh bay lên đỉnh núi, càng bay càng xa. Thấy thế Nam Cung Hiên không khỏi thở dài một hơi.
Chỉ là lúc này Nam Cung Vân vẫn đang tiếp tục hướng tới vách núi mà rơi xuống, còn Nam Cung Hiên khổ nỗi đang ở giữa không trung, cũng không có điểm mượn lực như Nam Cung Vân. Bởi vì phản chưởng vừa rồi ảnh hưởng, thân thể lão không khống chế được bay qua bên kia đoạn nhai, thế nên Nam Cung Hiên chỉ có thể trơ mắt nhìn Nam Cung Vân rơi xuống đoạn nhai.
– Vân Nhi, đừng sợ, ta tới cứu em…”
Ngay lúc Nam Cung Hiên còn đang kinh hoàng thất thố, Lăng Phong đang ở mép đoạn nhai không chút do dự một tay nắm lấy một cây sơn đằng dưới chân, sau đó đề khí thả người theo đoạn nhai, đuổi theo Nam Cung Vân đang bị rơi xuống vực!
Bởi vì Lăng Phong muốn dựa vào sơn đằng mà phi ra cứu Nam Cung Vân, vì thế thân hình hắn tận lực lao xuống, tốc độ hiển nhiên là nhanh hơn nhiều so với Nam Cung Vân. Chỉ thoáng cái Lăng Phong đã tới gần được Nam Cung Vân, hắn vội vã dùng tay kia ôm chặt lấy Nam Cung Vân vào lòng.
Còn Nam Cung Vân vốn đang sợ hãi khi rơi xuống vực bỗng nhiên thấy cứu viện, nàng không khỏi ôm chặt lấy Lăng Phong không buông, liên tục kêu cứu. Chỉ là xu thế rơi của nàng và Lăng Phong càng lúc càng nhanh, chỉ chớp mắt đã cách đỉnh đoạn nhai cả trăm trượng, đoạn sơn đằng trong tay đã trở thành cọng cỏ cứu mạng, trong lòng Lăng Phong chỉ cầu nó không nửa chừng đứt đoạn mà thôi. Nam Cung Hiên lúc này đã bay đến bờ bên kia, lão ở trên vách đá vội vàng hô lớn:
– Vũ Nhi, Vân Nhi…”
Lăng Phong trong lòng đang thầm cầu khẩn, sợi sơn đằng trong tay hắn cuối cùng cũng đã đến điểm tận cùng, vì thế cũng ngừng rơi tiếp. Chỉ là cánh tay của Lăng Phong lại chịu lực kéo quá mạnh, cảm giác như muốn gãy vậy.
– Vũ Nhi, Vân Nhi…”
Nam Cung Hiên ở trên vách đã lúc này cơ hồ như hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng khi nhìn thấy Lăng Phong đang ôm Nam Cung Vân thì trong lòng mới an ổn hơn một chút.
Nhưng mà Lăng Phong đang ôm Nam Cung Vân trong lòng ở giữa không trung lúc này như đang chơi xích đu, sự lay động khiến Nam Cung Vân và Lăng Phong đang bị đẩy về phía vách đá.
Hơn nữa bởi vì nhiều năm bị phong hóa, vách đá đã trở lên gập ghềnh, những mảnh nhọn nhô ra khắp nơi, mà Nam Cung Vân lúc này lại trùng hợp đang ở trước người Lăng Phong, lưng nàng đang quay về phía vách đá, nàng cùng Lăng Phong đang dần va chạm với vách đá, chỉ là nàng không biết mình đang chuẩn bị gặp nguy hiểm mà thôi.
Lăng Phong lúc này thấy Nam Cung Vân có thể sẽ bị thương, vì thế hắn vội dùng sức xoay người đồng thời lật nàng lại, điều chỉnh phương hướng cho Nam Cung Vân, chấp nhận để lưng mình đụng vào vách đá. Mà vì muốn tránh bị trọng thương nên hắn đã vận khí vào lưng, đồng thời còn ôm Nam Cung Vân càng thêm chặt hơn. Còn Nam Cung Vân vừa được đổi chỗ, nàng liền thấy ngay vách đá va chạm với lưng Lăng Phong.
Đau đớn chợt tới khiến mắt Lăng Phong nảy đom đóm, hắn chỉ cảm thấy sau lưng mình chảy máu, nhưng còn may là hắn đã sớm chuẩn bị, lưng cũng không bị thương quá nghiêm trọng.
Lăng Phong cố nhịn đau, vội dùng hai chân đạp vào vách đá, rút cục cũng khiến hắn và Nam Cung Vân ngừng đung đưa.
Sau khi trải qua liên tục mấy chuyện kinh tâm động phách, Lăng Phong và Nam Cung Vân đều có loại cảm giác như tìm thấy đường sống trong chỗ chết. Lúc này Lăng Phong và Nam Cung Vân chỉ nhìn nhau không nói gì.
Sau một lúc, Nam Cung Vân đang ôm chặt lấy Lăng Phong liền phát hiện sau lưng hắn đầy máu, nàng liền nghĩ lại cảnh lưng hắn va chạm vừa rồi, rút cục cũng hiểu dụng tâm lương khổ của Lăng Phong.
Lại nghĩ đến cảnh hắn liều mạng nhảy xuống cứu mình, hai mắt của Nam Cung Vân vốn luốn cao ngạo nay đầy nước mắt, hai tay nàng ôm Lăng Phong càng chặt hơn, định nói với Lăng Phong điều gì đó mà lại thôi.
Lúc này Nam Cung Hiên đã một lần nữa quay về chỗ Lăng Phong đứng lúc nhảy xuống, lão vội vàng kéo sợi sơn đằng, nhưng vì chưa rõ tình cảnh của Nam Cung Vân và Lăng Phong, vì thế lão liền dùng truyền âm hướng vực mà hỏi:
– Vũ Nhi, Vân Nhi, các con thế nào rồi?”
Lăng Phong quay lên đáp:
– Cha, chúng ta không sao, còn đang bám vào sợi sơn đằng.”
Nam Cung Hiên thở ra một hơi, tiếp tục nói với Lăng Phong:
– Các con kiên trì chút, cha lập tức kéo các con lên.”
Nói xong, lão liền kéo sợi sơn đằng đểu đưa Lăng Phong và Nam Cung Vân lên.
Lúc này Nam Cung Vân vẫn đang ôm chặt lấy Lăng Phong, cũng không biết từ lúc nào mà đầu của nàng đã nép vào ngực Lăng Phong, khuôn mặt xinh đẹp nép vào khiến Lăng Phong có một loại cảm giác khác thường.
Lăng Phong biết trong lòng Nam Cung Vân đã xảy ra biến hóa hết sức vi diệu, nàng lúc này đã không còn cảm giác phẫn hận với Lăng Phong nữa. Có thể hóa giải óan hận của nàng, đó cũng là thu hoạch ngoài ý muốn của Lăng Phong, cũng là chuyện khiến hắn rất vui.
Lăng Phong cúi người xuống nhìn dáng vẻ như chim non nép vào người mình của Nam Cung Vân, vẻ đáng yêu khó nói lên lời. Mà hắn thấy lúc này còn chưa lên tới mặt đất, hơn nữa còn không có người thứ ba, vì thế vội vàng hôn Nam Cung Vân thật sâu.
Dưới nụ hôn, khuôn mặt của Nam Cung Vân đỏ bừng, nhưng nàng cũng không cự tuyệt, chỉ càng thêm ôm Lăng Phong chặt hơn.
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh, giữa sơn nhai hiểm trở, mặc dù hai người Nam Cung Vân và Lăng Phong đang trong hiểm cảnh, nhưng mà họ đều cảm thấy vô cùng ấm áp, không ai nói gì, chỉ lẳng lặng tận hưởng cảm giác tâm ý tương thông.
Lăng Phong và Nam Cung Vân mặc dù đang bị treo giữa không trung, nhưng mà cảm giác ấm áp lãng mạn nương tựa lẫn nhau lúc cửu tử nhất sinh này, thật sự khiến cả hai cảm nhận được một loại hạnh phúc hiếm có.
Thời gian cứ thế trôi, Lăng Phong và Nam Cung Vân càng ngày càng gần đỉnh đoạn nhai. Ngay lúc Nam Cung Vân ôn nhu nhìn Lăng Phong, chuyện bất hạnh lại xuất hiện.
Trên đầu Lăng Phong và Nam Cung Vân truyền đến một tiếng “bựt”, thì ra là sợi sơn đằng trên đầu đã bị đứt! Hai người lúc này nghe được tiếng kêu tuyệt vọng của Nam Cung Hiên . Thân thể của Nam Cung Vân và Lăng Phong dừng lại một lúc, sau đó thì thanh âm sợ hãi của Nam Cung Vân không kìm được thốt ra.
Thì ra là vì sợi sơn đằng này không ngừng ma sát với vách núi, vì thế rút cục đã bị vách đã làm đứt đoạn, Lăng Phong thì lại hối hận vì vừa rồi nhảy xuống sao không chọn một sợi chắc chắn, để giờ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục này.
Lăng Phong và Nam Cung Vân lúc này lại rơi xuống, mắt thấy không có biện pháp nào cả, chỉ còn một lúc nữa hai người sẽ té núi tan xương. Trong đầu Lăng Phong nhanh chóng lóe lên, rút cuộc hắn quyết định làm ra một lựa chọn cuối cùng của đời người.
Lăng Phong bỏ đoạn sơn đằng trong tay ra, sau đó hắn kéo lấy Nam Cung Vân đang ôm chặt mình. Dưới sự kinh hoảng của Nam Cung Vân, nàng cứ tưởng là Lăng Phong muốn bỏ rơi nàng, vì thế càng thêm kêu lên sợ hãi.
Nhưng Lăng Phong chỉ nhẹ nhàng đè lên đôi môi anh đào của nàng, sau đó nhìn thật sâu vào mắt nàng, nói:
– Vân Nhi, hôm nay coi như Lăng Phong ta trả món nợ cho nàng, hy vọng nàng sau này đứng hận ta nữa. Kỳ thật ta vẫn rất thích nàng.”
Ngay lúc Nam Cung Vân còn chưa hiểu hết lời này, Lăng Phong đã dùng hai tay mình nâng thắt lưng của nàng, sau đó hắn vận chân khí toàn thân kình lực mạnh mẽ thúc đẩy, ném thẳng Nam Cung Vân lên phía trên vách đá. Còn Lăng Phong vì chịu thêm lực đẩy mà tốc độ rơi càng nhanh thêm.
Trong chốc lát khi bay lên, Nam Cung Vân rút cục đã hiểu rõ, nàng không khỏi rơi lệ đầy mặt mà nhìn xuống Lăng Phong phía dưới, hét lớn:
– Đừng mà…”
Nhìn thấy Nam Cung Vân dần xa mình, Lăng Phong lại cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hẳn, hắn cảm thấy muốn buông lỏng.
Chỉ là không nghĩ tới Lăng Phong hào tình vạn trượng lại có kết quả như thế này, sứ mạng sư phụ giao lúc lâm chung còn chưa hoàn thành, nhiều thê tử còn chờ mình trên Đảo Đào Hoa.
Như vậy còn có con của mình, mình làm sao nhẫn tâm bỏ các nàng đây!? ”Không được, ta không thể chết được ”
Đây là ý nghĩ cuối cùng hiện lên trong đầu Lăng Phong, hắn muốn sống!
Nhìn theo bóng Lăng Phong rơi dần, bên trên chỉ còn lại tiếng khóc của Nam Cung Vân và tiếng hét của Nam Cung Hiên truyền đến, có lẽ là Nam Cung Hiên đã cứu được Nam Cung Vân.
Home » Story » kiều kiều sư nương » Chương 196: Chân tình