Văn Nhân Chiếu Giang, một người quỷ quyệt trong quá khứ, lại phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết.
Tất cả tứ chi của anh ta toàn bộ đều đã bị Lâm Dương giẫm nát.
“Vốn dĩ muốn giết chết anh, nhưng tôi là một công dân tuân thủ pháp luật, vì vậy tôi sẽ tha cho cái mạng chó của anh.”
Lâm Dương thờ ơ nói.
Nhưng trong tình huống này, Văn Nhân Chiếu Giang đã không còn khác gì với phế vật.
Anh ta ngất đi trong cơn đau đớn dữ dội.
Lâm Dương quay người lại, nhìn những thành viên khác của Nam Phái.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng lui về phía sau, run lẫy bẩy nhìn người đàn ông giống như ác quỷ này.
“Lâm thần y, thù của anh đã báo được rồi, anh có phải là nên dừng tay lại rồi không?” Trương Tiểu Yến run rầy nói.
“Tha cho chúng tôi đi, tôi … chúng tôi vô tội …” Kiều Mại Tùng cũng hét lên.
“Không, các người không vô tội.” Lâm Dương lắc đầu: “Từ lúc các người đứng về phía Long Thủ, các người đã là kẻ thù của tôi rồi, con người tôi chưa bao giờ nhẹ tay với kẻ thù, cho nên các người không vô tội! “
Nói xong, Lâm Dương lại cầm kim bạc lên, vung tay đâm về phía những người này.
“AI”
Chỉ nghe thấy những tiếng hét thảm thiết vang lên.
Đôi tay của những người trụ cột đó đều run lên.
Tất cả bọn họ đều bị thi triển Phần Tịch.
“Tay của tôi…”
“Không!!!”
Tiếng la hét thảm thiết vang lên bên tai không dứt.
Nhưng Lâm Dương vẫn không dừng lại, tiếp tục thúc giục kim bạc.
Và lần này, anh dành cho những thành viên bình thường của Nam Phái.
“Anh đang làm cái gì vậy?”
“Chúng tôi anh cũng không buông tha sao?”
“Chúng tôi hoàn toàn không hề ra tay!”
“Nhanh dừng tay lại!”
Tiếng la hét không ngừng vang lên bên tai.
Mọi người chạy trốn giống như phát điên.
Nhưng nếu ai muốn chạy trốn, Lâm Dương sẽ xử lý anh ta trước.
Trong một lúc, toàn bộ hội trường đều là tiếng la hét và kêu gào thảm thiết vang lên không ngừng, tất cả mọi người đều giống như bị Parkinson, cánh tay của bọn họ run rẫy một cách điên cuồng.
Cảnh tượng này không phải là địa ngục mà còn hơn cả địa ngục.
Hồng Gia Lạc, Tần Bách Tùng và một bộ phận khách mời ngây ngốc khi nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sợ: hãi trước hành động tàn bạo này của Lâm Dương.
Ai có thể ngờ rằng Lâm Dương lại điên cuồng đến như vậy…
“Dừng tay!”
Chính vào lúc này, có tiếng quát tháo giận dữ từ ngoài cửa vang lên.
Lâm Dương dừng lại, thờ ơ nhìn ra nơi đó.
Lại nhìn thấy một ông lão với mái tóc hoa râm mặc áo choàng trắng từ đó xông vào.
Ông lão ăn mặc rất giản dị theo phong cách cổ xưa, dáng vẻ tiên phong đạo cốt giống như một cao nhân ẩn sĩ nào đó.
Nhưng mà người này rất nhiều người đã từng gặp qua.
Ông ta chính là Hùng Trường Bạch, viện trưởng của Học viện Nam Phái!
“Viện trưởng!”
“Viện trưởng đã đến rồi, chúng ta được cứu rồi!”
“Tốt quá rồi!”
Mọi người hò hét phần khích, lần lượt lao về phía đó.
Hùng Trường Bạch an ủi đám người vài câu, sau đó đi tới, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương nói: “Lâm thần y! Anh đang làm cái gì vậy? Anh thật sự muốn phế bỏ tất cả người của Nam Phái chúng tôi anh mới cam lòng sao?”
“Đúng vậy!”
Lâm Dương thờ ơ nói.
“Điên rồi! Tôi thấy anh hoàn toàn điên rồi! Anh có biết hậu quả của việc làm này là như thế nào không?” Hùng Trường Bạch tức giận mắng.
Y thuật của ông ta không bằng Long Thủ, cho nên ông ta không thể ra tay, lúc này chỉ có thể dựa vào cái miệng.
Nhưng Lâm Dương hoàn toàn không phải là người dựa vào cái miệng.
Anh tiến lên một bước về phía Hùng Trường Bạch, kim bạc trong tay sáng lên giống như răng nanh của ác quỷ.
“Hùng Trường Bạch! Tới lúc này rồi ông còn không nhìn thấu sao? Tôi nhất định phải tiêu diệt Nam Phái, muốn phề bỏ tất cả các thành viên của Trường Trung y Nam Phái, nếu không người chết không có chỗ chôn thân chính là tôi!
Bởi vì chỉ khi các ông nằm xuống, mối quan hệ đằng sau Nam Phái của các ông mới có thể hoàn toàn sụp đổ, như: vậy thì sẽ không còn mối đe dọa nào với tôi nữa, vì vậy ông muốn thuyết phục tôi dừng tay, dường như là không thể nào, trừ khi … các ông có thể giết chết tôi! “
“Anh nói cái gì?”
Hơi thở của Hùng Trường Bạch ngưng tụ lại.
Vù!
Lại nhìn thấy một cây kim bạc được bắn ra.
Hùng Trường Bạch vội vàng quay người muốn trồn.
Nhưng … muộn rồi!
Tốc độ của cây kim bạc này quá nhanh, như thể vượt qua cả thanh âm.
Khi Hùng Trường Bạch quay người lại, cánh tay của ông ta đã bị kim bạc đâm xuyên qua.
“Chạy! Chạy nhanh! Tất cả mọi người chạy nhanh! Trốn khỏi Nam phái! Nhanh trốn khỏi Nam phái!” Hùng Trường Bạch gào lên.
Các thành viên của Nam phái cũng ngay lập tức bỏ chạy như điên.