Y cất bức thư, “Vệ Quyết đâu rồi?”
“Vệ đại nhân đang ở nha môn ạ.” Huyền Ưng vệ đáp, “Bây giờ Ngu hầu có về bộ Hình không? Để thuộc hạ đi gọi Vệ đại nhân.”
Để tìm được tội chứng của Chương Hạc Thư, mấy ngày nay Tạ Dung Dữ thường xuyên qua lại giữa các nha môn, nghe thế bèn nói, “Không cần, ta sẽ đến thẳng Huyền Ưng Ti.”
Mãi mới có manh mối, y phải đích thân đưa mới được. Đến Huyền Ưng Ti, hội Vệ Quyết Chương Lộc Chi vẫn chưa ngủ, xem thư xong, Vệ Quyết nói: “Chính là đây rồi, chắc chắn hồi đó Chương Hạc Thư đã tìm thợ thủ công lành nghề để làm giả thẻ bài lên đài, hẳn ông chủ của tiệm rèn phía đông thành Khánh Minh chính là kẻ đó. Thu tiền thuê là ám hiệu, có lẽ đang báo tin giục người bỏ trốn. Nay phong thư đã rơi vào tay chúng ta, chỉ cần bắt được tư lại huyện Tân Tập và người của tiệm rèn trước Chương Hạc Thư là xem như bắt được cả nhân chứng lẫn tang vật.”
Vệ Quyết lập tức tập trung nhân lực, chia binh làm hai, một đội đến huyện Tân Tập bắt tư lại, một đội theo hắn đến Khánh Minh bắt người, còn lệnh cho Chương Lộc Chi thẩm vấn Nhan Vu ngay trong đêm, lấy nội dung trong thư làm điểm đột phá.
Vệ Quyết muốn đi ngay bây giờ, nhưng vừa mở cửa ra thì suýt va phải hai người đang định bước vào. May thay người tập võ vốn nhanh tay nhanh mắt, Vệ Quyết né người tránh được, Triêu Thiên cũng kéo Đức Vinh lùi về sau, hành lễ: “Vệ đại nhân.”
Vệ Quyết gật đầu rồi rời đi.
Tạ Dung Dữ thấy Triêu Thiên và Đức Vinh chảy mồ hôi đầy đầu, hỏi, “Sao đấy? Trong nhà có chuyện gì hả?”
Đức Vinh thưa: “Triêu Thiên có chuyện gấp muốn bẩm báo với công tử, mới chạy một vòng trong cung.”
Trên đường vào cung Triêu Thiên gặp được Đức Vinh, cả hai đến bộ Hình trước rồi mới đến điện Chiêu Doãn, nhưng vừa tới nơi thì nghe A Sầm cô cô nói Tạ Dung Dữ vừa rời đi, thế là lại vòng về Huyền Ưng Ti.
“Là thiếu phu nhân bảo tiểu nhân gửi lời.” Triêu Thiên nói.
Hắn cẩn thận thuật lại chuyện Thanh Duy phát hiện Tào Côn Đức và Trương Viễn Tụ là đồng bọn ra sao, “Thiếu phu nhân bảo, Trương Nhị công tử có ơn cứu mạng với mình nên muốn trả ân tình, đáng tiếc Trương Nhị công tử không nghe thiếu phu nhân khuyên nhủ, không chịu tiết lộ. Nhưng thiếu phu nhân vẫn lờ mờ nhận ra Tào Côn Đức đang âm mưu chuyện gì đó, nàng rất sốt ruột, mấy hôm trước đã gửi thư cho Nhạc tiền bối, nhờ tiền bối điều tra vị đại nhân họ Du ở Trung Châu, nhưng đến hôm nay Nhạc tiền bối vẫn chưa hồi âm. Thiếu phu nhân nói, tuy từ nửa năm trước Quan gia đã cho người theo dõi Tào Côn Đức, nhưng Tào Côn Đức lòng dạ thâm sâu, cũng đã tính toán kỹ lưỡng từ lâu, ở ngoài cung còn có Trương Nhị công tử giúp đỡ, nếu lão ta muốn làm gì, chỉ sợ trở tay không kịp, nên xin công tử phải đề phòng thật kỹ. Vụ án sắp được làm rõ, không thể xảy ra sự cố vào lúc này được.”
Tạ Dung Dữ gọi một Huyền Ưng vệ đến, bảo hắn thuật lại nguyên văn lời của Thanh Duy cho Triệu Sơ, nhân tiện bổ sung, “Thời điểm đặc biệt cần hành sự đặc biệt, xin Quan gia tìm lí do giam giữ Tào Côn Đức.”
Huyền Ưng vệ do dự, “Nhưng bẩm Ngu hầu, bây giờ đã trễ rồi…”
Tạ Dung Dữ nhìn trời, “Vẫn chưa đến canh tư, đi đi, chắc chắn Quan gia vẫn đang xem trát.”
Huyền Ưng vệ nhận lệnh, cấp tốc chạy vào cung cấm, đưa thẻ bài trước Huyền Minh Chính Hoa. Cùng lúc đó, tại cửa nam thành Tử Tiêu, Vệ Quyết dẫn lính phi ngựa lao nhanh. Các nha môn như bộ Lễ, bộ Hình và Đại Lý Tự chong đèn suốt đêm, các viên quan người kiểm tra hồ sơ, người viết tấu chương trước bàn, ai ai cũng tập trung đầy nghiêm túc, gần như quên đi mệt mỏi. Trong màn đêm không có tuyết rơi ấy, mỗi ngọn đèn thắp sáng như đôi mắt thú lặng lẽ mở to, và những con người không ngủ bôn tẩu đó đây cũng như côn trùng tìm kiếm sự sống trước khi gió tuyết ập đến, không chỉ đánh hơi được mùi nguy cơ trong gió, mà còn thoát khỏi bóng tối, nhìn thấy ánh bình minh của ngày hôm sau.
Nhưng cũng trong đêm đó, có một ống tre nhỏ rung lên, tro tàn rơi xuống. Trong Đông xá, Tào Côn Đức thở dài: “Già rồi, trời trở lạnh, cầm không nổi cả một ống tre.”
Trong phòng ngập ngụa thứ mùi hương sa đọa, những mảnh vụn trên đĩa vàng sắp bị đốt cháy. Chỗ mảnh vụn ấy được cạo từ một phiến thạch cao. Lần trước khi Thanh Duy xông vào Đông xá, phiến thạch cao đó còn to chừng quả đấm, thế mà mới qua có vài hôm, nó chỉ còn lại chút ít bằng đầu móng tay. Sức khỏe của Tào Côn Đức đã đi xuống, lão vốn hạ quyết tâm cai bỏ thứ này, nhưng không hiểu sao sau khi gặp mặt Thanh Duy, cơn nghiện lại tái phát, không cách nào kìm nén. Những ngày gần đây lại càng lún sâu hơn, chỉ cần rời đi một khắc là như bị rút cạn sức lực. Thôi, dù gì từ nửa năm trước Triệu Sơ cũng đã nghi ngờ lão, phái người theo dõi lão, bây giờ còn lấy cớ “sợ lão vất vả”, không để lão theo hầu, thế thì lão cũng thuận theo tự nhiên bầu bạn với phiến thạch cao, chẳng cần lo giữa chừng bị gọi đến điện Tuyên Thất.
Đôn Tử phủ tấm thảm nhung lên đầu gối Tào Côn Đức, thấp giọng dặn: “Sư phụ, cẩn thận bị lạnh.”
Một lúc lâu sau, Tào Côn Đức mới chậm rãi mở mắt từ cơn mê, nói một câu không đầu không đuôi, “Đến lúc rồi.”
Tuy lời khó hiểu nhưng Đôn Tử nghe hiểu, đầu gối quỳ phịch xuống sàn, đau đớn gọi: “Sư phụ!”
Tào Côn Đức nhìn hắn, ánh mắt đầy trìu mến, “Đi đi, ta đã lo lót cho ngươi từ mấy năm trước rồi, nhớ kỹ lời ta đã dạy mà công bố ra ngoài, phải báo mối thu cần báo. Còn nhớ những bất hạnh mà ngươi đã chịu không, còn nhớ những nỗi khổ mà cô nhi Cật Bắc như ngươi gặp phải không, bọn nó không may mắn nhặt về được cái mạng như ngươi. Ta ấy, sẽ ở đây dựng tường đồng vách sắt, cản đao gươm giúp ngươi một lúc.”
“Vâng.” Đôn Tử dập đầu ba lần, đáy mắt ngấn lệ, “Đôn Tử cảm tạ sư phụ.”