Đạo thân của Diệp Thành toét miệng cười rồi lập tức nhảy xuống khỏi núi, chuồn vào bên trong địa cung của Hạo Thiên thế gia sau đó tự giác nhảy vào bên trong truyền tống vực môn.
Thế nhưng hắn không truyền tống đi mà nép mình bên rìa truyền tống vực môn, trong tay còn cầm một cái đao chặt rất lớn.
Còn vì sao hắn lại nép ở đây thì đương nhiên là để chuẩn bị chơi sau lưng người khác rồi. Kế hoạch của Diệp Thành là không bỏ qua bất cứ thời gian kéo dài nào. Mặc dù hắn không thể chặn lại được đại quân của một điện nhưng lại có thể chặn được bao lâu và chặn được đến đâu tốt đến đó.
Rầm!
Không biết từ bao giờ cả kết giới hộ sơn của Hạo Thiên thế gia chợt bùng nổ, tiếng động rầm trời vang vọng khắp cửu tiêu, kéo dài tới vô tận.
Còn lúc này, Hạo Thiên Huyền Chấn vẫn đang ở trong rặng núi tiến về phía trước đột nhiên dừng bước, ngoảnh đầu nhìn về phía Hạo Thiên thế gia, ông ta thầm nhủ: “Kết giới hộ sơn bị phá rồi”.
“Thiếp rất bất ngờ Trần Dạ làm cách nào mà kéo dài được thời gian của một điện trong hơn ba canh giờ như vậy?”, ở bên, Hoa Tư hít vào một hơi thật sâu.
Không chỉ mình bà ta mà những lão bối có mặt ở đây đều cảm thấy bất ngờ.
Đặc biệt là Hạo Thiên Cảnh Sơn, trong mắt ông ta hiện lên vẻ kinh ngạc vì ông ta biết nếu như là ông ta thì cho dù thế nào cũng không thể kéo dài nổi tới ba canh giờ.
“Đi”, Hạo Thiên Huyền Chấn cuối cùng cũng liếc nhìn về một hướng rồi lại quay người nhanh chóng di chuyển.
“Nhất định phải bình an vô sự”, Hạo Thiên Thi Nguyệt lại dừng bước chân nhưng sau đó bị Hoa Tư kéo đi.
“Giết, giết cho ta, không để kẻ nào sống sót”, phía này, đại quân của phân điện thứ chín đã lao vào Hạo Thiên thế gia như nước lũ cuốn, giữa đất trời vang vọng tiếng thét của Huyết Khung.
Thế nhưng khi bọn chúng sát phạt vào trong thì lại vô cùng sững sờ.
Người…người đâu?