Mẫu thể yêu trùng lập tức đứng thẳng thân mình lên, trên cái càng tương đương với tay phải lập tức huyễn hóa ra một thanh trường kiếm năng lượng.
Kiếm ra, có ý cảnh và lực lượng pháp tắc băng hàn hội tụ trên kiếm phong, bốn phía nhiệt độ giảm xuống, tuyết rơi xuống, kiếm phong, bông tuyết đều biến thành công kích bén nhọn, đánh tới hướng hư không kia.
Tuyết Nhược Thanh Thiên!
Lực lượng cuồng bạo chợt bộc phát ra, thiên địa tối sầm lại, hư không phía trước tựa hồ đều bị đánh xuyên thủng, có lực lượng pháp tắc ở trong đó lúc tiêu tan lúc sinh ra.
Dương Khai hơi đổi sắc.
Không hổ là kiếm ý thông linh, một chiêu nắm giữ bí thuật kiếm đạo này, tuyệt đối đã có phong phạm cấp tông sư, bất quá điều này cũng không kỳ quái, dù sao cũng là kiếm ý của chiêu thức do cường giả Đế Tôn Cảnh thi triển ra, thời khắc này từ mẫu thể yêu trùng thi triển ra, chẳng khác nào là vị cường giả Đế Tôn Cảnh kia tự mình ra tay.
Chỉ có điều lực lượng nhỏ hơn rất nhiều mà thôi, nhưng ý cảnh kia thì không thay đổi.
– Một kích này hẳn là có hiệu quả ngang với một kích toàn lực của võ giả Đạo Nguyên nhất tầng cảnh? Dương Khai cau mày, vừa tự lẩm bẩm, vừa chăm chú nhìn mẫu thể yêu trùng.
Hắn cũng rất là hài lòng, trước mắt thí nghiệm đã đạt đến hiệu quả trong dự liệu của hắn.
Trước đó tuy rằng từ trên thân mẫu thể yêu trùng này, hắn cảm nhận được dao động lực lượng ước chừng tương đương với Đế Tôn Cảnh, nhưng sau khi cải tạo thành huyết thú, vĩnh viễn chỉ phát huy được lực lượng yếu một chút so với bản thể.
Điều này là không thể tránh được.
Dương Khai trước đây ngưng luyện ra đại quân huyết thú, cũng là bộ dáng này.
Huống chi, thời khắc này kiếm ý mới vừa dung hợp với thân thể mẫu thể yêu trùng, khẳng định không thể phát huy ra toàn bộ thực lực.
Đợi qua một đoạn thời gian, có lẽ nó có thể tăng lên không ít, bất quá Dương Khai đoán chừng Đạo Nguyên tam tầng cảnh sẽ là đỉnh phong của nó.
Vậy là đủ rồi!
Ở bên cạnh có một trợ lực có thể so với cường giả Đạo Nguyên tam tầng cảnh như vậy, còn có thể sai khiến tùy ý… xem như Dương Khai cũng có một chút vốn liếng để đặt chân trong Tinh Giới, không còn sợ đầu sợ đuôi như thời điểm mới vừa tới nơi này.
Bất quá, trợ lực từ bên ngoài thủy chung là ngoại lực, bản thân cường đại mới là mục tiêu theo đuổi của võ giả.
Dương Khai đối với chuyện này cũng sớm có thể hội, nên sẽ không đặt tất cả hy vọng vào ngoại lực.
Chuyến hành trình Băng Nhai này, thu hoạch to lớn a.
Không nói đến băng hoa dị quả kia là chí bảo khó gặp, chỉ riêng thu hoạch trợ lực mẫu thể yêu trùng này, xem ra chuyến đi này của Dương Khai cũng không tệ! Huống chi, hắn còn ở nơi này đột phá Hư Vương tam tầng cảnh, nguyên lực bản thân chuyển hóa hơn một nửa; còn lĩnh ngộ bí thuật Hư Vô.
Dương Khai tâm tình thật tốt, nhìn mẫu thể yêu trùng trước mắt, tự định giá lúc nào đó nên tìm cho nó một thanh bí bảo trường kiếm thuộc tính băng.
Nếu có bí bảo thích hợp phụ trợ, nó có thể phát huy uy lực bí thuật hẳn sẽ được tăng lên rõ ràng.
Cứ tưởng tượng, đến lúc đó đối địch, mẫu thể yêu trùng cầm trong tay trường kiếm, tung một chiêu Tuyết Nhược Thanh Thiên, khẳng định địch nhân sẽ trợn mắt há hốc mồm.
Dương Khai mặc dù trên tay có không ít bí bảo, nhưng trừ vài món Đế Bảo ra, đúng là không có thứ gì có thể lấy ra, càng không có trường kiếm thuộc tính băng phù hợp cho mẫu thể yêu trùng sử dụng.
Trên đời này, đâu có yêu thú nào lại tinh thông bí thuật kiếm đạo? . Truyện Xuyên Không
Lệnh cho mẫu thể yêu trùng ở trong Tiểu Huyền Giới nghỉ ngơi dung hợp thần hồn, thân thể, Dương Khai liền rời nơi này.
Chuyện còn lại đã không cần hắn quản tới, chỉ cần thời gian lắng đọng lại và tích lũy, độ dung hợp giữa kiếm ý và mẫu thể yêu trùng sẽ càng ngày càng cao, cuối cùng đạt đến đỉnh phong, trở thành huyết thú hoàn chỉnh.
Dương Khai rất mong đợi ngày đó.
Kế tiếp một đoạn ngày gợn sóng không sợ, Dương Khai ở chỗ 500 trượng phía dưới Băng Nhai, mở ra một cái động phủ mới, bình yên ở trong đó, lợi dụng môi trường đặc thù ở dưới này rèn luyện ý chí bản thân.
Đồng thời cũng đắm chìm trong nghiên cứu bí thuật Hư Vô mới…
Một ngày này, Dương Khai đứng ở trên đỉnh Băng Nhai, nhìn ra phương xa.
Theo hắn đánh giá, ba tháng bị giam hẳn hôm nay là đến thời hạn, cho nên hắn đứng ở chỗ này chờ đợi Khấu Vũ tới đón mình về.
Tuy rằng đã đến thời gian, nhưng dù sao cũng là bị giam nhốt, nếu tự mình chạy trở về, nói không chừng lại sẽ bị người tìm tới gây phiền toái, Dương Khai không muốn chọc thêm gợn sóng gì, cho nên cảm thấy tốt hơn là chờ đợi.
Nhưng khiến hắn không nghĩ tới là, hắn đợi đã lâu, cũng không thấy bóng dáng Khấu Vũ đâu.
Thẳng đến sắp hết một ngày, từ xa xa mới xuất hiện một điểm đen nhỏ.
Dương Khai sắc mặt vui mừng, ngưng thần nhìn lại.
Người đến rất nhanh liền ập vào trong mắt Dương Khai, cũng không phải là Khấu Vũ theo hắn dự liệu, mà là một võ giả chưa từng thấy qua.
Xem từ dao động lực lượng vận chuyển trên người, hắn cũng chỉ có tu vi Hư Vương tam tầng cảnh mà thôi.
Người đến xa xa liền ngừng lại, hiển nhiên là không nguyên ý tới quá gần chỗ cấm địa Băng Nhai này. Hắn nhìn về hướng Dương Khai, cao giọng hô: – Khấu sư huynh bảo ta hôm nay tới đây báo cho ngươi biết, thời gian giam đã xong, ngươi có thể trở về tông!
Nói xong, hắn quay đầu bước đi.
Dương Khai vẻ mặt ngạc nhiên, vội vàng từ tại chỗ bay ra, với tốc độ cực nhanh đuổi theo hướng người kia.
Cùng là tu vi Hư Vương tam tầng cảnh, đối phương không nhanh không chậm bay đi, dĩ nhiên Dương Khai rất nhanh đuổi theo kịp.
Sóng vai bay về phía trước, người kia hơi nhíu mày một cái, lặng yên không một tiếng động kéo ra một chút khoảng cách với Dương Khai.
Dương Khai tuy rằng nhận ra điểm này, nhưng cũng không để ý chỉ ôm quyền nói: – Xin hỏi sư huynh họ gì?
Người kia trên mặt hơi khó chịu, nói: – Ta chỉ là theo lệnh Khấu sư huynh tới truyền lời, ngươi không cần lôi kéo làm quen với ta!
Hắn nói với vẻ mặt khó thân cận, dường như Dương Khai thiếu nợ hắn rất nhiều tiền.
Muốn lấy lòng mà thất bại, Dương Khai cực kỳ buồn bực, bất quá vẫn lên tiếng hỏi: – Vì sao hôm nay Khấu sư huynh không đến, ngược lại làm phiền sư huynh chạy tới đây?
– Khấu sư huynh có nhiệm vụ trong người, từ một tháng trước đã rời tông môn, nếu ngươi muốn chờ huynh ấy tới đón, ngươi không ngại về lại Băng Nhai đi! Người kia trả lời cực nhanh, nói xong, bỗng nhiên tăng tốc phóng vọt tới phía trước, bỏ lại Dương Khai thật xa